Một khắc sau, trên tường hậu viện của Trấn Viễn tướng quân, mọc ra thêm hai cái đầu.
Chính là Hạ Thiên Túng và Hạ Triều Ca.
Hạ Thiên Túng tỏ vẻ cực kì cạn lời, hắn đường đường là một thái tử, lại ôm tường nhà thần tử!
Nếu như bị phát hiện, mặt mũi đều mất hết!
Bất quá, vì bồi Hạ Triều Ca, hắn cũng chấp nhận vậy.
Sau khi bò lên trên đầu tường, cảnh tượng bên trong viện thu hết vào mắt.
Ở một bãi đất trống trong viện, một người tay cầm trường kiếm đang luyện kiếm ở trong sân.
Một thân bạch y, một đôi mắt đẹp như hắc ngọc, da thịt trắng nõn, mũi cao thẳng, trên trán còn có một tầng mồ hôi trong suốt, thiếu niên đang luyện kiếm kia chính là Hề Minh Húc.
Thấm thoát mười năm, đứa bé vừa có tính trẻ con lại kiên cường trước đây đã lớn thành một thiếu niên nhanh nhẹn.
Cực sống mười năm sa trường, cũng không lưu lại bất cứ vết trầy xước thô ráp nào trên gương mặt đẹp đẽ của Hề Minh Húc.
Nhưng lại khiến khí phách trên người hắn có sự khác biệt.
Hắn bây giờ, tự tin, anh khí bừng bừng phấn chấn, hai con ngươi sáng như sao trời, lấp lánh lại thâm thúy.
Vừa nhìn thấy đã biết, thằng nhãi này lại là một tên trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt được vô số con tim thiếu nữ.
Mãi cũng không bớt lo được nha!
Hạ Triều Ca cứ lẳng lặng nhìn Hề Minh Húc như vậy.
Cùng với Thương Lăng trong trí nhớ của nàng dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075905/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.