Hai cha con Hề gia ra khỏi Ngự Thư phòng, khi mới vừa đi tới cửa, Hề Minh Húc dừng bước lại.
“Cảm ơn công chúa “
Hề Minh Húc nói xong cũng theo Hề Hoằng Tân rời đi.
Hạ Triều Ca còn phất tay sau lưng Hề Minh Húc, cười đến sáng lạn.
Hạ Hạo Miểu ôm lấy Hạ Triều Ca đặt ở trên đùi, tỉ mỉ kiểm tra thân thể nàng.
Xác định trên người nàng không có vết thương mới thở phào.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Hạ Hạo Miểu hỏi Hạ Triều Ca.
“Phụ hoàng, nói đơn giản là, con dạy tiểu ca ca làm người.”
Thành thực mà nói, chính là đứa nhỏ ngốc Thương Lăng bị nàng bán rồi còn quay lại kiếm tiền cho nàng.
Trẻ con chính là trẻ con, vừa đơn thuần vừa đáng yêu.
Ngay cả Thương Lăng cũng không ngoại lệ.
“Ồ? Dạy thế nào?”
“Hắn chưa gượng dậy nổi, tự sa ngã, con dạy hắn phải kiên cường!”
“Thật sao?” Hạ Hạo Miểu cười có chút gian xảo.
“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy.”
“Đánh đã không?”
“Quá vui luôn.”
Hạ Triều Ca đỏ mặt, không hổ là cha con, Hạ Hạo Miểu hiểu nàng như vậy.
Hạ Hạo Miểu bất đắc dĩ xoa cái mũi nhỏ của Hạ Triều Ca: “Bướng bỉnh!”
Ngoài cửa cung, Hề Hoằng Tân vội vàng dừng bước, bắt đầu kiểm tra thương thế của Hề Minh Húc.
Càng xem sắc mặt ông ấy càng đen, đặc biệt là lúc nhìn thấy một hàng dấu răng kia.
“Phụ thân, người không cần phải lo lắng, một cô bé đánh đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075903/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.