Chương trước
Chương sau
Hai cha con Hề gia ra khỏi Ngự Thư phòng, khi mới vừa đi tới cửa, Hề Minh Húc dừng bước lại.

“Cảm ơn công chúa “

Hề Minh Húc nói xong cũng theo Hề Hoằng Tân rời đi.

Hạ Triều Ca còn phất tay sau lưng Hề Minh Húc, cười đến sáng lạn.

Hạ Hạo Miểu ôm lấy Hạ Triều Ca đặt ở trên đùi, tỉ mỉ kiểm tra thân thể nàng.

Xác định trên người nàng không có vết thương mới thở phào.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Hạ Hạo Miểu hỏi Hạ Triều Ca.

“Phụ hoàng, nói đơn giản là, con dạy tiểu ca ca làm người.”

Thành thực mà nói, chính là đứa nhỏ ngốc Thương Lăng bị nàng bán rồi còn quay lại kiếm tiền cho nàng.

Trẻ con chính là trẻ con, vừa đơn thuần vừa đáng yêu.

Ngay cả Thương Lăng cũng không ngoại lệ.

“Ồ? Dạy thế nào?”

“Hắn chưa gượng dậy nổi, tự sa ngã, con dạy hắn phải kiên cường!”

“Thật sao?” Hạ Hạo Miểu cười có chút gian xảo.

“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy.”

“Đánh đã không?”

“Quá vui luôn.”

Hạ Triều Ca đỏ mặt, không hổ là cha con, Hạ Hạo Miểu hiểu nàng như vậy.

Hạ Hạo Miểu bất đắc dĩ xoa cái mũi nhỏ của Hạ Triều Ca: “Bướng bỉnh!”

Ngoài cửa cung, Hề Hoằng Tân vội vàng dừng bước, bắt đầu kiểm tra thương thế của Hề Minh Húc.

Càng xem sắc mặt ông ấy càng đen, đặc biệt là lúc nhìn thấy một hàng dấu răng kia.

“Phụ thân, người không cần phải lo lắng, một cô bé đánh đau bao nhiêu, con còn chịu được.”

Hề Minh Húc thấy sắc mặt phụ thân đau thương nên mở lời an ủi.

“Một cô bé mà ra tay ác như vậy, rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn độc ác!”

Sắc mặt Hề Hoằng Tân cũng chẳng tốt lên sau khi Hề Minh Húc an ủi.

“Người hoàng gia này, một kẻ so với một kẻ còn ác hơn! Lớn hại chết mẹ con, nhỏ khi dễ con như vậy, quả thực khinh người quá đáng!”

Hề Hoằng Tân giận đến đỏ mặt, khóe mắt có một tầng hơi nước.

“Phụ thân, con không sao thật mà. Mặc dù nàng ra tay không biết nặng nhẹ, nhưng nàng cũng là có ý tốt, nàng chỉ là thấy con chưa gượng dậy nổi mới...”

“Đủ rồi “

Hề Hoằng Tân ngắt lời Hề Minh Húc.

“Lời này con ở Ngự Thư phòng lừa gạt hoàng thượng để cho hắn ta an tâm thì thôi, đến phụ thân mà con cũng muốn gạt?”

Dưới câu hỏi của Hề Hoằng Tân, Hề Minh Húc cúi đầu, yên lặng không nói.

Không ai hiểu con bằng cha, hắn hiểu rõ, Hạ Triều Ca chỉ là muốn khi dễ hắn thôi.

Bất quá là tìm một lý do quang minh chính đại.

Tác phong điển hình của người hoàng gia.

“Phụ thân, hoàng thượng ân chuẩn chúng ta đi Bắc Cương sao?”

Hề Hoằng Tân gật đầu.

Hề Minh Húc nhìn về phía phương xa, trong con ngươi trầm tĩnh còn tràn ngập tính trẻ con, nhiều thêm một tia sáng.

Thời gian như nước chảy mây trôi, chỉ chớp mắt, mười năm vội vã trôi qua.

Hạ Triều Ca đã mười lăm.

Từ khi từ biệt mười năm trước, Hề Minh Húc đi Bắc Cương, Hạ Triều Ca cũng chưa từng gặp lại hắn.

Trong hoàng cung, tại lớp học tư thục của hoàng gia, thái phó rung đùi đắc ý dạy một đám dòng dõi hoàng thất học bài.

Mái tóc bạc phơ, râu mép hoa râm, cầm trên tay một cái thước, dáng vẻ nghiễm nhiên là lão tiên sinh nghiêm túc.

Hạ Triều Ca mỗi khi nghe đến mấy cái này, nhàm chán đến muốn ngủ.

Nàng ngồi bên cạnh nhị hoàng muội ôn uyển hiền thục, thông minh Hạ Uyển Tình.

Còn có tam muội Hạ Tuyết Mạn chỉ chú ý dung mạo, vừa vuốt tóc vừa lòe quần áo mới.

Đây chính là một ít dòng dõi hoàng thất ở kinh thành.

Tròng mắtHạ Triều Ca quay tít, thừa dịp thái phó quay đầu trong nháy mắt, chân gấp gáp chuồn ra phòng học.

Hạ Uyển Tình thấy Hạ Triều Ca rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.