“Hồ ly, ta đau quá...”
Giản Chỉ Hề đau muốn chảy nước mắt, đôi mắt chớp chớp giả bộ đáng thương, cầu buông tha nha.
Cẩn Tu có chút tức giận, dù biết rõ nàng đang giả bộ đáng thương, nhưng vẫn không đành lòng mà buông lỏng tay.
Giản Chỉ Hề xoa khuôn mặt đáng thương của mình, không rõ hồ ly giận cái gì.
Tính khí của hồ ly từ trước đến nay đều vô cùng tốt.
Chẳng lẽ bởi vì nàng lại không cẩn thận trêu chọc Thương Lăng?
Giản Chỉ Hề còn chưa kịp thông não, Cẩn Tu liền nghiêm túc nói: “Lần này ngươi phải nhớ kỹ, sau khi hạ giới, ngàn vạn lần rời xa Thương Lăng, biết không?”
Giản Chỉ Hề gật đầu như băm tỏi.
Dù hồ ly không nói, nàng cũng sẽ làm như vậy!
Từ lúc nàng gặp Thương Lăng đến giờ, nàng xui xẻo một chuyện lại thêm một chuyện, quả thực không dừng được!
Cẩn Tu thở dài, yên lặng một hồi nói: “Ăn đủ rồi có thể về chưa?”
Giản Chỉ Hề mong chờ lắc đầu.
“Còn một bình Túy Lê Hoa đâu?”
Cẩn Tu nhướng mày, hắn nói: “Lần này không có! Làm chuyện sai trái còn muốn được đằng chân lân đằng đầu à?”
Giản Chỉ Hề bĩu môi: “Cẩn Tu, đây chính là lần cuối cùng ta gặp ngươi trước khi hạ giới mà.”
“Ở tiên giới cũng chỉ hơn mười ngày, cũng không phải vài chục năm.”
“...”
Giản Chỉ Hề trong lòng ai oán, hồ ly vẫn còn tức giận.
“Hồ ly, ngươi không cho thật sao?”
“Không cho “
“Vậy ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075895/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.