Thương Lăng cau mày, cơn tức giận ẩn hiện trong mắt, như là mây đen bao trùm, ẩn chứa một trận mưa rền gió dữ.
Giản Chỉ Hề nhìn ra, hắn cực kì cực kì tức giận.
Khí thế cùng uy áp trên người Thương Lăng không chút nào thu liễm mà phát ra, tim Giản Chỉ Hề run rẩy.
Giản Chỉ Hề không tự giác lui về phía sau, mà Thương Lăng nhưng từng bước ép sát, đi về phía Giản Chỉ Hề.
Cuối cùng lưng Giản Chỉ Hề bộp một cái dán lên tường, hết đường thoái lui.
“Thương Lăng Thượng Thần bớt giận...” Giản Chỉ Hề một mực hèn nhát.
Thương Lăng một tay chống lên vách tường phía sau Giản Chỉ Hề, từ trên cao nhìn xuống nàng, một đôi mày kiếm anh tuấn, một đôi mắt sắc bén, cùng với khuôn mặt lạnh lùng, như là băng sơn phụ tuyết trắng xóa ngàn năm không tan.
Nếu đổi thành lúc khác, động tác cùng tư thế này chính là kabe-don tiêu chuẩn nha!
Chỉ tiếc, hiện tại Giản Chỉ Hề mặt không đỏ tim không đập, muốn xấu hổ mà không xấu hổ nổi, sợ muốn chết luôn!
Thương Lăng nhìn Giản Chỉ Hề như vậy, không nói lời nào, khí thế bức người.
Đối Giản Chỉ Hề mà nói, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò!
Rốt cục, hai tròng mắt bão tố của Thương Lăng bắt đầu dần dần hồi phục, cuối cùng chỉ còn lại có một cái hồ băng tối tăm.
Bình tĩnh không gợn sóng, khiến người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi văn dốt vũ nát, là vô tài. Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075886/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.