Giản Chỉ Hề gật đầu.
Cẩn Tu nói không sai, Thương Lăng trấn thủ U Hư Giới bảy ngàn năm, chưa bao giờ trở về, nàng làm sao mà có cơ hội gặp hắn?
Đúng là nàng nghĩ quá nhiều, ước chừng bởi vì đại đa số thời gian Thương Lăng đều ở đây đối mặt yêu ma, cho nên theo thói quen đối với bất kỳ kẻ nào cũng tìm tòi nghiên cứu với căm thù nhỉ?
Nàng không phải trường hợp đặc biệt mà.
Có được kết quả như vậy, Giản Chỉ Hề yên tâm hơn nhiều, thật thở phào thật mạnh.
Tâm tình vui vẻ, điểm tâm ăn cũng thấy ngon hơn.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Cẩn Tu nhàn nhạt nhìn Giản Chỉ Hề, tròng mắt có lúc xẹt qua vài tia lưu quang.
Sau một hồi, Cẩn Tu lấy từ trong một chiếc hộp ra một bình rượu, đặt ở trước mặt Giản Chỉ Hề.
“Ôi chao! Đây nhất định là Túy Lê Hoa!”
Giản Chỉ Hề gấp gáp mở bình rượu ra, một mùi vị trong veo xông vào mũi, làm lòng người say mê.
Trước đây Giản Chỉ Hề không quen uống rượu, nhưng từ lúc uống Túy Lê Hoa của hồ ly, nàng liền nhớ mãi không quên.
Mỗi khi đến tìm hồ ly, nàng có thể lấy được một bình nhỏ.
Vì vậy, coi như cái tên hồ ly phúc hắn này độc miệng lại xấu xa, nhưng nể mặt điểm tâm cùng với Túy Lê Hoa, xưa nay Giản Chỉ Hề không tính toán với hắn.
Huống hồ, cái tên hồ ly này còn cứu nàng một mạng, đưa nàng trở về thiên đình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075882/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.