Nghe Giản Chỉ Hề nói Vọng Thư càng hối hận.
Ngẩng đầu 45 độ trời, vẻ mặt ưu thương.
“Tư Mệnh, ngươi nói xem lúc đó sao ta lại không dũng cảm một chút?”
Vọng Thư vẻ mặt u buồn than nhẹ, làm Giản Chỉ Hề ấm ức rơi đầy đất.
“Chính là vậy, nếu không ta cũng không bị Thiên Đế Bệ Hạ trêu đùa, bị Thương Lăng thượng thần ác miệng châm chọc.”
Giản Chỉ Hề trừng mắt liếc nàng.
“Bất quá, đúng là không nhìn ra, Thương Lăng thượng thần luôn luôn lạnh như băng lại biết châm chọc nói móc, thực sự quá đáng yêu.”
Vẻ ưu buồn trên mặt Vọng Thư trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt mê troai.
“Bang” một đạo tiên lực bắn về phía mông Vọng Thư.
Vọng Thư đau đến hét lên một tiếng, quay đầu liền thấy vẻ mặt bốc lửa của Giản Chỉ Hề.
Giản Chỉ Hề còn muốn ra tay, Vọng Thư vội vàng chạy trốn phía sau Cửu Thiên Huyền Nữ.
Cửu Thiên Huyền Nữ cau mày nói: “Ta lại cảm thấy, Thương Lăng thượng thần đối với Tư Mệnh có chút khác biệt.”
“Hả?Khác biệt cái gì!” Vọng Thư kinh ngạc.
“Có cái gì mà khác biệt, cái người khắc nghiệt lại độc miệng, trên mặt còn viết tám chữ to Người sống chớ gần, tới gần giả chết.” Giản Chỉ Hề hừ một tiếng.
“Thật sao? Ta nhớ lúc Vu Sơn Thần Nữ múa các người còn mắt đi mày lại mà!” Cửu Thiên Huyền Nữ nhíu mày.
“Oa, hình như có chuyện như vậy! Tư Mệnh, ngươi, ngươi được lắm!” Vọng Thư phụ họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2075879/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.