Chương trước
Chương sau
Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, một tia nghi hoặc, nhưng chỉ trong nháy mắt, lập tức biến mất trong đôi mắt tối tắm thâm thúy kia.
Nhanh đến mức Giản Chỉ Hề không bắt kịp.
Nam nhân này ưu tú như vậy, Giản Chỉ Hề cảm thấy người này vừa nãy nhất định là bị nàng không báo trước chụp một phát, làm cho ngu người, quên luôn phản kháng.
Nếu không nàng cũng sẽ không thuận lợi như vậy, hoàn mỹ hoàn thành cái động tác kabe-don này.
Đương nhiên, lúc phát hiện chân tướng, Giản Chỉ Hề cũng ngu người luôn rồi.
Kết quả là hai kẻ ngu người cứ đứng nhìn nhau như vậy một hồi.
“Ách, vị tiên quân này, chúng ta vừa phát sinh chút hiểu lầm.” Giản Chỉ Hề cười gượng ép, còn có chút khó coi.
Nàng thề, bất luận sau này Vọng Thư đe dọa hay dụ dỗ cỡ nào, nàng tuyệt đối cũng sẽ không sẽ giúp nàng ta làm loại chuyện này nữa.
“Hiểu lầm, hiểu lầm gì?”
Giọng nói của vị tiên quân kia rất có từ tính, vào tai Giản Chỉ Hề, chính là “trai THẲNG”!
“Thật ra, vừa rồi ta đang nói đùa với bằng hữu đi theo là Vọng Thư Thần Nữ, nàng...”
Giản Chỉ Hề vừa quay đầu lại, phát hiện Vọng Thư đã biến mất, soi hết một vòng, tại lối ra của hoa viên, thấy được một bóng lưng hốt hoảng đào tẩu, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Giản Chỉ Hề nuốt vài ngụm nước miếng, không phải lần đầu tiên nàng bị hố, nhưng là lần đầu tiên nàng bị hố như thế này.
Nàng thề, sau khi trở về nhất định sẽ bẻ đầu Vọng Thư ra, xem một chút trong não con hàng này chứa bao nhiêu vong ân phụ nghĩa.
“Vị tiên quân này, thật sự xin lỗi, ta không cố ý, ngài không cần để ở trong lòng.” Giản Chỉ Hề căng da đầu xin lỗi.
Vị tiên quân kia cau mày không biết đang suy nghĩ gì, rất hiển nhiên không có tiếp nhận lời xin lỗi của Giản Chỉ Hề.
Trong lúc Giản Chỉ Hề dự định đào tẩu, một tiếng cười sang sảng từ hành lang truyền đến.
Giản Chỉ Hề quay đầu nhìn, thấy một thân kim bào thêu rồng chói lọi, chính là Đương Kim Thiên Đế bệ hạ.
“Thương Lăng à, thật không ngờ ngươi trấn thủ U Hư Giới nhiều năm, vừa trở về đã có người tỏ tình thẳng thừng với ngươi như vậy nha.”
Thương Lăng thượng thần!
Đầu Giản Chỉ Hề nổ ầm ầm, khuôn mặt rủ xuống, nàng muốn chết!
Thương Lăng đen mặt một phần.
“Đây không phải là Tư Mệnh sao? Chỗ nào là Vọng Thư.” Thiên Đế Bệ Hạ quả thực chính là hóng náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
Đầu Giản Chỉ Hề lại sắp vỡ ra, khuôn mặt sắp dán vào ngực, nàng rất muốn chết!
Mặt Thương Lăng lại đen thêm một phần.
“Ai? Trong vườn hoa này còn rất náo nhiệt, đều là tới đón tiếp Thương Lăng nhỉ?” Thiên Đế Bệ Hạ lại bổ một đao.
Tiếp theo, các thần tiên bị vạch trần từ sau đại thụ, góc hành lang, dưới khóm hoa, bốn phương tám hướng chậm rãi đi ra.
Đầu Giản Chỉ Hề hoàn toàn nổ tung, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thu được đủ loại ánh mắt muôn hình muôn vẻ.
Hướng nàng truyền đạt cùng một ý: Thứ!Không!Cần! Mặt mũi!!!
Thương Lăng sắc mặt lại đen tiếp một phần nữa.
Nàng hiện tại đã muốn chết lắm rồi!
Giản Chỉ Hề đần độn trở lại yến hội, nàng cho rằng mọi chuyện đều đã kết thúc, lại vạn vạn không nghĩ tới, đây mới là bắt đầu sự xui xẻo của nàng.
Sau khi trở lại yến hội, còn chưa đi đến vị trí của mình, đã nghe thấy một tiên nữ nắm tay Vọng Thư căm giận không thôi.
“Thực sự là tri nhân tri diện bất tri tâm a, muội tốt với nàng ta như vậy, mà nàng ta lại nói xấu muội a! Rõ ràng là chính nàng ta muốn câu dẫn Thương Lăng thượng thần, lại bắt muội làm ngụy trang!”
Vọng Thư đơ mặt, gật gật đầu, vẻ mặt lúng túng.
“Nếu không phải Thiên Đế Bệ Hạ vạch trần nàng tại chỗ, cái kẻ không biết xấu hổ này lại đổ oan sau lưng muội rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.