Nghĩ tới đây, Giản Chỉ Hề không khỏi lại nhớ tới cơn ác mộng kia, nếu như thật sự yêu đương còn chưa từng nói tới, liền trực tiếp bị người ta hấp, nàng cũng quá bi thảm.
Cho nên, đó nhất định là mơ ~.~.
“Nè, Tư Mệnh, ngươi sững sờ nhất định là đang nghĩ biện pháp cho ta đúng không?”
“Không đúng”
“Ngươi nhất định có biện pháp giúp ta, phải không?”
“Không phải “
“Tư! Mệnh!”
Âm thanh sắc nhọn kìa của Vọng Thư dường như đâm thủng màng nhĩ Giản Chỉ Hề, khiến cho đầu nàng đau đớn một trận.
“Ta thật sự không có biện pháp giúp ngươi, ngay cả gặp đều chưa gặp ngài, ta cũng chưa từng theo đuổi ai, lực bất tòng tâm, ngươi nên đi tìm người khác đi.”
“Thật sự ngươi không cảm thấy tình trạng hiện tại của ta, giống với lúc Triệu Mặc Sênh theo đuổi Hà Dĩ Thâm sao? Đều là đuổi theo nam thần mà! Câu chuyện xưa này ngươi cũng viết ra được, dạy ta theo đuổi Thương Lăng đi, ngươi chắc chắn có biện pháp.” Vọng Thư đẩy đẩy Giản Chỉ Hề.
Trong nháy mắt, Giản Chỉ Hề kinh ngạc đến ngây người.
Cái gọi là tự mang đá đập chân mình, nàng xem như đã hiểu.
Tại sao nàng lại nhàn rỗi buồn chán kể cho Vọng Thư nghe chuyện Sanh Tiêu Mặc!
Tại sao nàng lại thừa nhận câu chuyện này là chính nàng viết!
Nếu mà không thừa nhận là mình viết, lại phải giải thích từ đâu nàng biết được câu chuyện này thế nào đây!
Báo cmn ứng rồi!
Giản Chỉ Hề đột nhiên cảm giác được toàn thân lạnh toát, bởi vì nàng đã không nhớ rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/130322/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.