Cửu Thiên Huyền Nữ nhíu nhíu mày, bị Giản Chỉ Hề quang minh chính đại lấy công báo tư thù làm nghẹn họng không nói được câu nào nữa. Quả thực mỗi một lần luân hồi đều ứng với một kiếp số, nhưng ngược từ đầu đến đuôi đến đuôi như vậy thì chính là cố ý. Phải biết, mỗi một lần luân hồi lịch kiếp, mọi việc trải qua ở nhân gian sau khi trở về sẽ phục hồi trong trí nhớ, quên không được, ném không xong. Cửu Thiên Huyền Nữ bất đắc dĩ, Vọng Thư lại phì cười một tiếng. “Thà xông Diêm Vương điện, chớ chọc Tư Mệnh Quân, lời này không phải là không có đạo lý.” Vọng Thư cười lớn. Giản Chỉ Hề giật giật khóe miệng. “Chớ có nói hươu nói vượn, hủy hoại thanh danh hiền lương thục đức của ta.” “Ngươi làm gì còn danh tiếng để cho ta hủy hả?” Vọng Thư cười to nói: “Lần này mặc dù ngươi lấy công trả tư thù, nhưng ngược đến thật sảng khoái, tên Hoả Tinh kia sau này có gặp ngươi, chắc phải đi đường vòng quá.” “Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tư Mệnh, nhân quả tuần hoàn, ngươi cẩn thận thua trong tay người ta.” Cửu Thiên Huyền Nữ nghiêm trang. “Phi phi phi, đừng nguyền rủa ta. Hơn nữa, ta làm gì có cơ hội thua trong tay Hoả Tinh?” Giản Chỉ Hề bĩu môi chẳng thèm để ý. “Ngươi cho rằng ngươi chỉ đắc tội mỗi mình Hoả Tinh?” Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi lại. Giản Chỉ Hề sững sờ, khuôn mặt nhỏ thấp xuống, có chút xám xịt, có chút chột dạ, một ngàn năm qua, nàng viết mệnh cách đã đắc tội ai cũng không rõ. “Ta mới không có việc gì.” Giản Chỉ Hề lúc ấy chỉ chột dạ, vì đối với mấy loại chuyện nhân quả tuần hoàn, báo ứng gì đấy thì không tin tưởng lắm. Nàng làm chức Tư Mệnh không ra khỏi cửa nửa bước, có thể có cơ hội gì thua trong tay người khác? Nhưng nàng ngàn lần không nghĩ tới, chuyện này lại để cho lời của Cửu Thiên Huyền Nữ ứng nghiệm như sấm. “Hy vọng được như ngươi muốn.” Cửu Thiên Huyền Nữ liếc mắt qua án thư của Tư Mệnh, nàng ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Vọng Thư, có phải ngươi đang giấu thứ gì không?” “A! Nhìn đầu óc ta này, ta quên mất!” Bàn tay ngọc ngà của Vọng Thư phất lên, một vùng ánh trăng hiện lên, một tấm thiệp vàng liền xuất hiện ở trên bàn tay nàng. “Ừ, hôm nay ta mang thiệp mời cho ngươi.” Giản Chỉ Hề nhận thiệp mời, quay đầu nhìn Vọng Thư liếc mắt một cái, chỉ thấy Vọng Thư đang bình tĩnh bỗng khuôn mặt có một tầng phiếm hồng, đồng thời đôi mắt sáng choang, tràn đầy vẻ hưng phấn. “Mau xem mau xem, tin tức lớn ở thiên đình! Oa oa, thực sự là vừa nghĩ tới tim ta liền đập bùm bùm, muốn dừng cũng không được.” Vọng Thư vẻ mặt hưng phấn thúc giục nói. Giản Chỉ Hề mở thiệp mời ra, liếc nhanh một cái, sau đó nhanh chóng khép lại. “Thương Lăng Chiến Thần!” Giản Chỉ Hề kinh hô. “Đúng đúng đúng, chính là người đẹp đến phát rồ, lạnh lùng đến long trời lở đất, thịnh hành trong hàng ngàn hàng vạn tiên nữ, khiến người ta hồn điên mộng loạn_Thương Lăng thượng thần!” Vọng Thư hưng phấn không thôi. Cửu Thiên Huyền Nữ đối mặt với hai kẻ này, mặt đen như than. Nàng chống hai tay trên án thư của Tư Mệnh, dùng sức vỗ một cái, dọa hai người kia nhảy dựng. “Ta sửa lại một chút, Thương Lăng thượng thần là một vị thần tinh thông pháp thuật, kiêu dũng thiện chiến, bày mưu lập kế, chiến công hiển hách. Tên của ngài đủ để cho yêu ma nghe được là sợ mất mật, đây mới là trọng điểm.” Cửu Thiên Huyền Nữ nghiêm trang, ít khi đùa giỡn, cực kỳ nghiêm túc nói. Vọng Thư bị cái điệu bộ này của nàng ấy hù đến ngu người một chút, liền nhanh nhẹn gật đầu. “Đúng đúng đúng đúng, Thương Lăng thượng thần rất lợi hại, là Thần thủ hộ của tiên giới chúng ta.” Vọng Thư nói xong, lại bày ra vẻ mặt mê troai. Cửu Thiên Huyền Nữ bại trận tại chỗ, đang muốn tiếp tục thông não cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]