Cửu Thiên Huyền Nữ nhíu nhíu mày, bị Giản Chỉ Hề quang minh chính đại lấy công báo tư thù làm nghẹn họng không nói được câu nào nữa.
Quả thực mỗi một lần luân hồi đều ứng với một kiếp số, nhưng ngược từ đầu đến đuôi đến đuôi như vậy thì chính là cố ý.
Phải biết, mỗi một lần luân hồi lịch kiếp, mọi việc trải qua ở nhân gian sau khi trở về sẽ phục hồi trong trí nhớ, quên không được, ném không xong.
Cửu Thiên Huyền Nữ bất đắc dĩ, Vọng Thư lại phì cười một tiếng.
“Thà xông Diêm Vương điện, chớ chọc Tư Mệnh Quân, lời này không phải là không có đạo lý.” Vọng Thư cười lớn.
Giản Chỉ Hề giật giật khóe miệng.
“Chớ có nói hươu nói vượn, hủy hoại thanh danh hiền lương thục đức của ta.”
“Ngươi làm gì còn danh tiếng để cho ta hủy hả?” Vọng Thư cười to nói: “Lần này mặc dù ngươi lấy công trả tư thù, nhưng ngược đến thật sảng khoái, tên Hoả Tinh kia sau này có gặp ngươi, chắc phải đi đường vòng quá.”
“Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tư Mệnh, nhân quả tuần hoàn, ngươi cẩn thận thua trong tay người ta.” Cửu Thiên Huyền Nữ nghiêm trang.
“Phi phi phi, đừng nguyền rủa ta. Hơn nữa, ta làm gì có cơ hội thua trong tay Hoả Tinh?” Giản Chỉ Hề bĩu môi chẳng thèm để ý.
“Ngươi cho rằng ngươi chỉ đắc tội mỗi mình Hoả Tinh?” Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi lại.
Giản Chỉ Hề sững sờ, khuôn mặt nhỏ thấp xuống, có chút xám xịt, có chút chột dạ, một ngàn năm qua, nàng viết mệnh cách đã đắc tội ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/130320/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.