Chương trước
Chương sau
Lục Nhạc tiến tới gần Trần Đại mặc cho mũi súng vẫn đang hướng về phía mình, hắn ta cực kỳ tự đắc: "Bang Hắc Miêu nên đi cùng Bạch Miêu của tụi tao thì mới đúng là anh em. Thằng ất ơ kia có nhiều tiền bằng tao không?"

Lục Nhạc chỉ tay vào Châu Tứ đang hầm hầm nhìn hắn, hai mép thịt trên miệng giật giật lên mấy cái vì bị coi thường: "Mẹ kiếp, tụi bây muốn chơi chứ gì?"

Châu Tứ vênh mặt rút khẩu súng của đàn em khai nòng trước, hắn bắn một phát lên trời rồi chĩa thẳng vào Lục Nhạc.

Trần Đại nhếch môi cười, vết sẹo trên trán giãn ra: "Mày thua rồi."

"Để xem." Lục Nhạc tự tin đáp lại với Trần Đại một nụ cười, đàn em của hắn kéo tới đông thêm.

Triệu Tử Hiên đứng một bên quan sát nhận định lành ít dữ nhiều nhưng đây là là cơ hội tốt để anh xây dựng lòng tin nơi Trần Đại, anh rút khẩu CZ75 màu bạc nhắm thẳng vào mắt Lục Nhạc trầm thấp nói.

"Tao ghét nhất là bị người khác uy hiếp, mà uy hiếp lão đại của tao thì tao càng phải giết."

...

Tiểu Hy bấu tay Hàn Phong đến đỏ lừ, khốn nạn thật, cô còn lo anh sẽ gặp nguy hiểm giờ anh lại móc súng khơi mào luôn rồi, tình hình này có khi hôm nay cô thành góa phụ luôn cũng nên.

...

Trần Đại đưa mắt nhìn Triệu Tử Hiên, ánh mắt tán dương thấy rõ, không đợi Lục Nhạc thắc mắc điều gì hắn nhắm vào mắt cá chân của Lục Nhạc bắn một phát. "Pằng."

Lục Nhạc tránh được liền bóp cò đáp trả, vụ hỗn loạn nổ ra, bọn chúng bắn nhau loạn xạ. Bạch Tôn nấp vào một góc không tham gia, anh là cảnh sát không thể giết người, mà tình hình lúc này nếu anh đứng ra dẹp loạn thì ngày mai anh sẽ được phong hàm trung úy vì đã hy sinh trong thời bình.



Triệu Tử Hiên cũng không giết người, anh chỉ nhắm Lục Nhạc mà bắn, kỹ năng của hắn ta rất tốt, chỉ cần bắn vào tay cầm súng của hắn thì ván này anh thắng.

"Pằng… Pằng…."

Tiếng súng chát chúa vang lên muốn loạn não, đàn em của ba băng nhóm bắn nhau rất hăng, có tên đã gục xuống đất, máu chảy bê bết rất đáng sợ.

Triệu Tử Hiên đẩy Trần Đại ra phía sau, một mình anh tuyên chiến với Lục Nhạc. Lục Nhạc không nhìn thấy đối thủ xứng tầm của mình nên di súng ngắm khắp nơi, Triệu Tử Hiên nhắm nhẹ một mắt, môi khẽ nhếch lên. "Pằng."

Súng trên tay Lục Nhạc rơi xuống, máu chảy đỏ tay của hắn, đàn em của Trần Đại thừa thắng xông lên, băng nhóm của Lục Nhạc nhận thấy tình hình không ổn liền rút lui.

Tiếng còi inh ỏi từ xa tiến tới, rất có thể là đội tuần tra, Châu Tứ cùng đàn em phi lên thuyền rời cảng gấp, băng nhóm của Trần Đại cũng nhanh chóng rời đi.

Triệu Tử Hiên đút súng vào túi quần đi sau cùng.

Tiểu Hy liều mạng chạy ra kéo tay chồng mình, Trương Hàn Phong chụp lại không kịp chỉ biết nhăn răng, con bé này chán sống rồi, bọn chúng là xã hội đen, lỡ bị phát hiện hai anh em bị thủ tiêu hết thì ông già ở nhà ai lo.

Triệu Tử Hiên giật mình trước sự xuất hiện của Tiểu Hy, anh kéo cô vào trong góc khuất hỏi nhỏ: "Em tới đây làm gì? Có biết là nguy hiểm lắm không?"

Anh ngó nghiêng xung quanh, sợ bọn người của Trần Đại phát hiện.

Hai mắt Tiểu Hy ướt đẫm, cô ôm lấy thắt lưng của anh nói không ra hơi: "Đừng làm chuyện này nữa, anh về với em đi có được không, vợ chồng chúng ta sống khổ cực một chút nhưng an toàn, dây vào nghề này là không thấy ngày mai nữa đâu anh à."

Triệu Tử Hiên biết Tiểu Hy đã nhìn thấy mọi chuyện rồi nhưng anh không thể giải thích với cô được, anh kéo mũ áo trùm đầu Tiểu Hy rồi căn dặn: "Mau về nhà đợi anh không được ở lại đây nữa, đi nhanh lên."



Tiếng còi đã sắp đến mà người của Trần Đại cũng đã lũ lượt lên xe, anh rời vòng tay Tiểu Hy chạy đi tập hợp.

Tiểu Hy vô cùng hụt hẫng, cô nhìn theo bóng lưng anh rồi cắn răng chạy về phía anh trai mình.

Trương Hàn Phong kéo tay cô chạy sau những thùng hàng lớn tìm chỗ thoát thân, để ai đó nhìn thấy thì sẽ rất nguy hiểm.

Trương Hàn Phong chạy mấy vòng mới tìm được chiếc mô tô thân yêu của mình, anh đội nón bảo hiểm cho em gái rồi phóng xe bạt mạng ra đường lớn. Anh là đàn ông nhìn cảnh tượng đó cũng thấy sợ, thì làm sao để em gái mình ở cùng tên côn đồ phạm pháp đó đây, có khi còn bị vạ lây nữa.

"Anh đưa em về nhà, có cá ăn cá, có rau ăn rau, ly hôn với thằng khốn đó đi."

Tiểu Hy gục mặt vào lưng anh trai khóc thật lớn, bao nhiêu nước mắt nước mũi dính hết vào lưng Trương Hàn Phong. Sao đường tình duyên của cô lại trắc trở thế này, đi một vòng rồi cũng dính tới những người buôn bán thuốc phiện.

Trương Hàn Phong muốn đưa em gái về thẳng nhà mình nhưng cô một mực muốn về nhà của cô và Triệu Tử Hiên, anh lấy lại nón bảo hiểm dặn dò thật kỹ càng.

"Có chuyện gì phải alo cho anh ngay lập tức, cái gì của em thì sắp xếp lại thật gọn gàng ngày mai anh đến chở về biết chưa?"

Tiểu Hy gật gật đầu rồi thất thỉu đi vào trong nhà, Trương Hàn Phong nhìn theo chỉ biết lắc đầu. Anh còn tưởng gả em gái tới nơi sang giàu em sẽ được sung sướng, nào ngờ những ngày tháng sắp tới lại phải sống trong sự sợ hãi.

Tiểu Hy lên phòng, đèn không bật, quần áo không thay, cô không còn tâm trạng gì về thế giới xung quanh mình nữa.

Bây giờ đã là 1 giờ khuya, sao anh ấy còn chưa về? Anh ấy không chỉ nghiện thuốc bình thường mà còn buôn thuốc, lại nhập băng cùng bọn giang hồ, muốn anh cải tà quy chính e là rất gian nan.

Tiểu Hy nghẻo một bên, thân trên giường, hai chân rớt dưới sàn nhà nhìn đồng hồ trong vô vọng, có khi nào bị cô phát hiện rồi anh sẽ không về đây nữa không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.