Chương trước
Chương sau
Tiểu Hy lạnh sống lưng quay đầu nhìn anh chồng đẹp trai của mình từ xa đi tới, nhớ lại chuyện ngày hôm qua anh ấy một mực lặng thinh không níu kéo cô nửa lời liền tức giận không thôi.

Cô ném bó hoa về phía Triệu Tử Hiên lớn tiếng.

"Anh còn tới đây làm gì? Đồ mặt lạnh."

Triệu Tử Hiên để bó hoa gớm ghiếc kia tuột xuống người mình rồi lấy chân dẫm lên, anh bắt lấy cổ tay Tiểu Hy gằn giọng.

"Em hay lắm Trương Tiểu Hy, mới rời khỏi tôi có một ngày mà em lại qua lại với thằng đàn ông khác rồi. Tôi đánh giá em thấp quá có đúng không?"

Tiểu Hy bị nắm tay đến đau, cô trừng mắt ương bướng cãi lại: "Anh cũng thật là hay, ăn xong rồi quẹt mỏ, anh đâu có xem em là vợ của anh, anh cứ chờ đó em sẽ khiến anh phải hối hận."

Dù gì thế giới này cũng không có thật, cô cứ thử một lần vào sào huyệt của bọn chúng xem thử ở đó có ma lực gì mà khiến anh chồng đẹp trai của mình bị mê hoặc, tiện thể điều tra bí mật của anh.

Triệu Tử Hiên áp cô vào bệ cửa sổ, cả cơ mặt bao trùm bởi sự tức giận.

"Em muốn ly hôn với anh cũng được nhưng không được qua lại với Hàn Đăng Kỳ, hắn ta không tốt."

"Vậy anh thì tốt chắc." Tiểu Hy là kiểu người nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng thích người ta như vậy mà cứ cứng miệng.

Triệu Tử Hiên càng nói càng tức, Trương Tiểu Hy ương bướng không ai bằng, trao đời trai cho cô đúng là một sai lầm lớn.

Anh buông tay Tiểu Hy kề trán mình vào trán của cô, bốn mắt nhìn nhau không kẽ hở: "Em đúng là lì lợm."

"Được rồi, được rồi, cắt, nhà ai nấy về." Trương Hàn Phong kéo Triệu Tử Hiên qua một bên rồi đẩy em gái của mình vào nhà. Trên tay còn cầm cây vá múc canh chỉ Triệu Tử Hiên.

"Tới đây làm gì đồ lưu manh kia?"



Triệu Tử Hiên thở hắt ra lườm Tiểu Hy ở trong nhà rồi quay lưng đi không thèm nói với Trương Hàn Phong tiếng nào.

Trương Hàn Phong đá đá mấy quyền vào không khí miệng lầm bầm không ngớt.

Tiểu Hy vui không nổi nằm dài ra chiếc ghế bố giữa mấy kệ sách, kế hoạch của cô giữa đường bị gãy bể hết rồi, cũng tại bọn người buôn ma túy đó, cô sẽ khiến bọn chúng phải trả giá.

...

Buổi tối Hàn Đăng Kỳ lại tới tìm Tiểu Hy, hắn bảo cô thay quần áo rồi cùng mình đi gặp lão đại.

Tiểu Hy mặc một chiếc áo phông màu trắng dài giấu quần, mang giày sneaker màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa xoăn nhẹ. Mẹ sinh cô lông mày lá liễu, sống mũi cao, hai mắt to tròn, lông mi cong dài, không có điểm nào có thể chê được nên chỉ cần tô một chút son cũng nổi bật, xinh đẹp động lòng người.

Hàn Đăng Kỳ rất thích nhìn sự năng động này của Tiểu Hy, hắn lái xe nhưng cứ lén lút nhìn cô. Triệu Tử Hiên kia đúng là có mắt như mù.

Tiểu Hy đối với bộ mặt thèm thuồng của Hàn Đăng Kỳ, trong lòng chửi "đồ chó chết" một ngàn lần, cho đến khi tới nơi mới thôi.

Họ dừng lại tại khách sạn Thiên An, Hàn Đăng Kỳ đưa cô vào trong, vừa đi vừa dặn dò.

"Anh nói với lão đại em là bạn gái của anh, đừng để cho ngài ấy biết em là vợ của Triệu Tử Hiên."

Trần Đại rất kỹ lưỡng trong việc chọn người gia nhập băng nhóm nhưng nếu đó là phái nữ thì khác, hắn luôn coi thường phụ nữ chân yếu tay mềm sẽ không làm được chuyện lớn nên cũng không mấy đề phòng, chủ yếu là để ngắm cho có hương có sắc, chứ những chuyện quan trọng thì chưa bao giờ cho tham gia.

Hàn Đăng Kỳ rẽ ra hồ bơi phía sau khách sạn, nơi đây đang tổ chức tiệc, bọn người này chắc là đàn em của lão đại gì đó, mỗi tên ôm một em gái mặc bikini nóng bỏng cực kì nhức mắt. Con ngươi nhạy bén Tiểu Hy quét qua một vòng liền nhìn thấy Triệu Tử Hiên ngồi trong góc uống rượu một mình, tốt lắm, nếu để cô thấy có con ma nữ nào ve vãn anh ấy thì cô sẽ lật bàn ngay lập tức.

Sự xuất hiện của Tiểu Hy thu hút sự chú ý của không ít người, trong đó có Triệu Tử Hiên. Anh nhìn cô đi vào cùng Hàn Đăng Kỳ, ly rượu trong tay suýt nữa đã bị bóp đến vỡ vụn.

Bạch Tôn nhích ghế ngồi sát bên cạnh Triệu Tử Hiên nói nhỏ: "Đại ca, anh bị cắm sừng rồi."

Triệu Tử Hiên lườm Bạch Tôn một cái làm cậu hoảng sợ vội ngồi nhích ra, sắp vỡ rồi, bình giấm sắp vỡ rồi.



Hàn Đăng Kỳ đưa Tiểu Hy đứng trước mặt một gã đàn ông có vẻ ngoài rất bảnh trai, nhìn sơ qua có lẽ lớn tuổi hơn ông chồng già của cô một chút, trên trán có một vết sẹo, nhìn đã biết là đại ca giang hồ.

Hàn Đăng Kỳ cười tươi đưa tay giới thiệu với Trần Đại: "Lão đại, đây là bạn gái của em tên là Tiểu Hy."

Tiểu Hy nhanh nhảu tiếp lời Hàn Đăng Kỳ: "Nghe danh lão đại đã lâu bây giờ mới có vinh hạnh gặp mặt, vẻ ngoài của ngài đúng soái khí hơn người."

Trần Đại thả em gái trong tay rồi đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, hắn rất thích trò đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Mấy chục cô gái ở đây không bằng một góc so với nhan sắc của cô gái này, không trang điểm lòe loẹt, không ăn mặc hở hang, không ánh mắt xu nịnh, toàn thân toát lên sự tự tin mà rất ít nữ nhân có được, rất vừa mắt.

Trần Đại ngồi thẳng dậy, vô cùng hứng thú với cô gái mới gặp lần đầu: "Em nghe danh của tôi từ ai?"

Hàn Đăng Kỳ chột dạ, hắn chưa bao giờ nhắc lão đại trước mặt cô, cô cũng chưa bao giờ hỏi hắn làm nghề gì, sao cô có thể tự tin như vậy? Lão đại nổi tiếng tàn độc, trả lời không đúng ý của ngài ấy sẽ bị dạy dỗ rất thảm.

Tiểu Hy là phóng viên, đối với những bữa tiệc đông đúc như thế này rất quen thuộc, cô chẳng những không bị khớp mà còn có vẻ như cá gặp nước, cô từ nhỏ cũng đã thích diễn xuất, mấy chuyện nhập vai này ăn sâu vào máu của cô rồi.

Cô nhẹ cười, cánh môi anh đào xinh xắn hướng tới Trần Đại: "Lão đại à, anh không biết đây là mấy câu xã giao cơ bản sao? Bang phái của mọi người hoạt động bí mật như vậy thì làm sao cô gái ngoan hiền như em biết được chứ."

Đám đông quay đầu nhìn Tiểu Hy, cảm thấy lạnh sống lưng thay cô gái này, có thể vài ba giây nữa cô ta sẽ phải uống nước hồ bơi rồi.

Triệu Tử Hiên cũng cảm thấy không ổn, cái con người ương bướng này quậy ở nhà chưa đủ lại chạy tới đây quậy phá, đúng là chưa phạt chưa sợ mà. Anh nhấc chân định đi tới giải vây cho cô thì Trần Đại cười lớn.

"Ha… Ha… Ha… Rất thú vị, bang Hắc Miêu cần một người thẳng tính như em, nào, cạn với em một ly."

Trần Đại sai người mang cho Tiểu Hy một ly rượu rồi cạn ly với cô, Tiểu Hy cũng vui vẻ đáp lại. Bọn xã hội đen này cũng dễ chịu phết.

Đám đông lần nữa bất ngờ trước thái độ của lão đại, trước nay chưa từng thấy ngài ấy cười thoải mái như vậy trước mặt người lạ, mà dường như còn rất thích thú.

Một người đàn ông trưởng thành nhìn thấu bao nhiêu ánh mắt của người khác như Triệu Tử Hiên, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết tên Trần Đại kia đang rất hứng thú với Tiểu Hy, cô thật không biết chết là gì, đến xã hội đen cũng dám chọc vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.