“Mệt rồi, em đi ngủ đây.”
Đường Nguyện nói xong cũng không đợi Hứa Tứ trả lời, đi vào phòng vừa chuẩn bị đóng cửa thì chợt thấy Hứa Tứ trầm mặt đi nhanh về phía mình.
“Đường Nguyện, rốt cuộc em coi anh là cái gì?”
Anh phẫn nộ lớn tiếng chất vấn, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn Đường Nguyện, xoáy sâu vào cô như muốn tạo thành một cái lỗ.
“Tại sao đột nhiên lạnh lùng với anh như vậy, là anh làm sai, hay là em chán anh rồi?”
Hứa Tứ từ trước đến nay là một người bộc trực, chuyện này vốn giấu trong lòng anh đã lâu.
“Tại sao em không có tư cách? Chẳng lẽ em cho rằng giữa chúng ta thật sự không có chút quan hệ nào sao?”
Anh tức giận đến phát gấp, Đường Nguyện cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tứ nổi nóng như vậy.
“Trả lời anh đi Đường Nguyện, trong lòng em chẳng lẽ không có vị trí nào dành cho anh sao?”
“Hứa Tứ, anh cho rằng em có tư cách ư? Bởi vì tính tùy hứng của em mà em đã đánh mất đi bố, em cũng hại anh mất đi chú Hứa, em xứng đáng mở miệng không cho anh và Hà Tuệ cùng đi Bắc Kinh sao?”
Cô ngẩng đầu, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
Chuyện cũ như hiện lên trước mắt.
Bốn năm trước, mùa đông năm đó đã đổ một trận tuyết lớn hiếm thấy.
Đường Nguyện phát bệnh sốt nhẹ, thèm món đậu hũ đường phèn ở phía nam thành phố, quấn lấy bố đòi đi mua.
Ông Đường yêu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-doi-truong-hua/3652837/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.