“Bác sĩ Đường, vừa rồi cô ở trong phòng bệnh mà không để ý đến cảnh sát Hứa sao?”
Đường Nguyện vừa nãy còn đang hả hê khi người gặp họa, nháy mắt nụ cười trên khóe miệng bỗng tắt ngúm.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Hứa Tứ, Đường Nguyện cắn môi, bên tai nóng lên.
“Rốt cuộc là làm chuyện gì mà có thể nứt thành như vậy?”
Y tá lẩm bẩm bôi thuốc cho Hứa Tứ xong, lúc này người đàn ông mới nhe răng cười với cô.
Đường Nguyện tức giận lườm anh một cái, cũng không định tiếp tục nán lại nữa.
“Em muốn về nhà à?”
“Ừm.”
Cô thu dọn đồ đạc của mình, trên sườn cổ có một vết hôn đỏ chói, là vừa rồi người đàn ông này đã để lại.
Đường Nguyện kéo kéo cổ áo, miễn cưỡng cũng có thể che khuất.
“Vậy ngày mai anh vẫn muốn ăn cháo.”
Từ khi nằm viện tới nay, ngày nào Đường Nguyện cũng mang cháo đến cho anh làm bữa sáng, mùi vị bình thường không có gì lạ, thế nhưng lại làm cho anh càng ăn càng nghiện, cho dù nửa đời sau ngày nào cũng ăn cháo anh cũng sẽ không ngán.
Nhìn ánh mắt lấp lánh mong chờ của người đàn ông hệt như một con chó nhỏ chờ được ném thức ăn, lồng ngực Đường Nguyện bỗng mềm nhũn.
“Vậy em làm cho anh hai quả trứng muối nữa nhé?”
“Được.” Anh thỏa mãn đáp lời, nhìn người phụ nữ xinh đẹp rồi ngoắc ngoắc ngón tay, “Em lại đây một chút.”
“Anh lại muốn làm gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-doi-truong-hua/3652833/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.