Buổi tiệc nhỏ kết thúc, Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng đi lên phòng thay đồ nghỉ ngơi, hai người đều đã thay đồ xong chuẩn bị đi ngủ thì Lục Dĩ Tường nhìn Bạch Nhã Băng mở miệng hỏi cô:
"Tiểu Băng! Anh thấy trong tủ em không có một cái váy nào cả, ngày mai em mới đi chọn váy dạ hội sao?"
Bạch Nhã Băng chớp mắt, khẽ gật đầu, đôi mày hơi nhướng lên hỏi anh:
"Sao? Ngày mai, anh định cùng tôi đi chọn sao?"
Đôi mắt của Lục Dĩ Tường sáng rực lên, trong ánh mắt có chút mong chờ, hy vọng, khóe môi anh cau lên hỏi cô:"Anh có thể đi cùng sao?"
Đầu Bạch Nhã Băng gật nhẹ, Lục Dĩ Tường vui mừng, tiến lại gần cô hỏi tiếp:
"Tiểu Băng! Ngày mai, anh có thể cùng em đi đến buổi tiệc, không cần phải đi riêng lẻ."
Nét mặt Bạch Nhã Băng lạnh như băng nhưng khóe mắt đã lộ ý cười, cô gật gật đầu nằm xuống giường, quay lưng về phía của anh, cất giọng nói:
"Chiều mai, dĩ nhiên là anh phải đi với tôi rồi nói như thế nào thì anh cũng giúp tôi mà."
Lục Dĩ Tường vui mừng như được mùa, miệng cười không ngậm được, Bạch Nhã Băng tuy không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang cười, đang rất vui, cô cũng không kìm được mà nở nụ cười.
"Vậy trưa mai anh đến Bạch thị đón em đi chọn đồ." Thấy cô gật nhẹ đầu anh vui vẻ đi đến ghế sofa nằm, vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-ba-xa-hac-dao/2171398/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.