Trước khi lái xe đưa Lục Dĩ Tường đến bệnh viện, Bạch Nhã Băng dặn dò vệ sĩ ở đấy:"Một lát nữa, khi có người ra anh hãy nói với họ là chúng tôi đi đến bệnh viện."
"Vâng ạ!" Vệ sĩ gật đầu cung kính đáp.
Lục Trân Trân cùng Bạch Huyền Nghị thấy hai người đi ra liền đứng ngồi không yên vội đập cửa nói với những vệ sĩ:"Hãy mau thả bọn tôi ra."
Cho dù Bạch Huyền Nghị cùng Lục Trân Trân có nói gì đi chăng nữa thì những vệ sĩ ở đấy cũng đứng bất động như bức tượng, nhiệm vụ của họ là canh chừng, bảo vệ hai người nên không thể làm gì khác cả.
"Lục Dĩ Tường! Anh bị điên sao? Liều mạng như vậy để làm gì? Cũng may không có gì nặn, nếu anh có chuyện gì tôi biết nói thế nào với mẹ đây?"
Lục Dĩ Tường thấy cô lo lắng cho mình như thế anh rất vui cuối cùng thì cô cũng quan tâm đến anh không còn lạnh lùng như trước, anh nắm lấy tay của cô cất giọng ngữ điệu vô cùng ôn nhu, dịu dàng:
"Tiểu Băng! Tính mạng của em quan trọng hơn bản thân của anh, chỉ cần em bình an thì anh có chết cũng không sao."
Bạch Nhã Băng đứng hình không biết nói gì cả, cô không ngờ rằng anh lại yêu cô sâu đậm đến như thế, yêu đến bất chấp cả mạng mình.
"Chị hai!" Bạch Huyền Nghị chạy đến ghì vào bả vai của Bạch Nhã Băng ngó nghiêng xem chị của mình có bị thương không:"Chị bị thương chỗ nào, mau nói cho em biết đi."
Bạch Nhã Băng lắc đầu nói:"Chị không sao, không bị thương chỗ nào cả."
Lục Trân Trân cùng Hoàng Việt, Jack, Hạ Tử Quyên và bọn người Dạ Thành Đông chạy đến, Lục Trân Trân mếu máo khi thấy Lục Dĩ Tường bị thương, đây là lần đầu tiên cô thấy anh trai của mình bị thương:
"Anh hai! Anh không sao chứ? Bị thương có nặng không?"
Bạch Nhã Băng vẫy vẫy tay, lắc đầu, Lục Dĩ Tường bảo vệ cô như thế cô làm gì mà bị thương chỗ nào:"Đây là máu của Lục Dĩ Tường không phải của chị. A Nghị! Em đừng có làm quá lên như thế."
"Chị nói em làm quá sao? Em làm quá chỗ nào? Mỗi lần chị bị thương chị đều giấu cứ bảo không sao, chị luôn là như vậy." Bạch Huyền Nghị tức tối, có hơi lớn tiếng trách móc cô, cũng chính vì cô lúc nào cũng giấu, im lặng không cho ai biết nên anh mới như thế.
"Em im lặng lại đi, đây là bệnh viện đấy." Bạch Nhã Băng khẽ cau mày bảo Bạch Huyền Nghị.
"Đừng đứng đây nữa chúng ta đi về thôi." Bạch Nhã Băng đứng dậy nói với mọi người, cứ đứng ở đây thì lát nữa bệnh viện sẽ loạn mấy, quá ồn ào.
Lục Trân Trân gật gật đầu lên tiếng:"Vậy chị cùng với anh hai về còn em và anh ta sẽ về chung." Lục Trân Trân thay đổi sắc mặt, lườm lườn Bạch Huyền Nghị.
Thấy Bạch Nhã Băng đi mà không thèm dìu mình Lục Dĩ Tường vội đi nhanh cất tiếng nói:"Tiểu Băng! Anh đang bị thương đấy em không dìu anh đi sao?"
"Anh bị thương ở tay chứ đâu phải ở chân cần gì tôi phải dìu, bây giờ anh còn đứng đó nữa là tôi cho anh đi cùng xe với A Nghị và Trân Trân đấy."
Lục Dĩ Tường chắc chắn là không biết đi xe của ai ngoài cô nên phải đi nhanh không dám làm nũng gì nữa cả, không nhanh là bị bỏ:"Tiểu Băng! Đợi anh."
Lục Trân Trân lắc đầu bó tay quay đầu nói với những người khác:"Người đó không phải là anh của em, em không quen người đó sau này đừng ai bảo đó là anh trai của em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]