Lục Dĩ Tường nhẹ nhàng mở cửa ra, không thấy Bạch Nhã Băng ở trên giường hay bàn làm việc anh quay đầu sang bên phải thấy cô đang co người, cúi đầu tuy cô không phát ra tiếng khóc nhưng đôi vai của cô đang run lên không ngừng.
Lục Dĩ Tường bước đến gần, ngồi xuống bế Bạch Nhã Băng lên giường, ngồi trên giường anh ôm cô vào lòng, vuốt tóc an ủi:
"Em đừng có cố nén nữa hãy khóc to lên đi như vậy sẽ thoải mái hơn, anh biết hiện tại em rất đau buồn, anh sẽ cố gắng hết sức giúp em điều tra về cái chết của mẹ."
Bạch Nhã Băng khóc thành tiếng nấc, vùi mặt vào lòng ngực của Lục Dĩ Tường, hai tay ôm lấy, nắm chặt áo của anh. Cô có thể cảm nhận được anh rất ấm áp, là chỗ dựa vững chắc để cô tựa vào, rất an tâm.
Khóc được một lúc, Bạch Nhã Băng đã ngủ thiếp ở trong lòng của Lục Dĩ Tường từ lúc nào không hay, thấy cô đã ngủ Lục Dĩ Tường nhẹ nhàng, dịu dàng đặt cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô.
Lục Dĩ Tường bước ra ngoài khẽ đóng cửa lại, Lục Trân Trân thấy anh đi xuống liền vội hỏi:"Chị ấy sao rồi? Chắc chị ấy đau lòng lắm."
Nét mặt Lục Dĩ Tường không chút biểu cảm, không nhanh không chậm trả lời:
"Cô ấy ngủ rồi, em căn dặn mọi người đừng lên đấy quấy rầy cô ấy."
Lục Trân Trân gật gật đầu, Lê Ngọc Quân từ bên ngoài chạy nhanh vào trong, vịnh lấy cánh tay Lục Trân Trân, vội vàng hỏi:
"Tiểu Băng sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-ba-xa-hac-dao/2171364/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.