Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
Bệnh viện Ái Tâm "Bạch Nhã Băng! Tớ cảm thấy từ khi cậu lấy chồng rồi thì càng ngày càng lơ là, không đề phòng cảnh giác ai nữa đấy." Hạ Tử Quyên vừa băng bó vết thương ở cánh tay cho Bạch Nhã Băng vừa luyên thuyên nói. Bạch Nhã Băng gật gù, những lời Hạ Tử Quyên nói rất đúng, bây giờ cô phải quay trở về Bạch Nhã Băng lúc trước, nâng cao cảnh giác với tất cả mọi người, cô cảm nhận được sự nguy hiểm càng lúc càng đến gần, hơn nữa bây giờ thêm cái chết của mẹ cô, cô phải tập trung tinh thần hơn: "Cậu nói đúng, tớ đã quá lơ là cảnh giác rồi, chuyện này sẽ không có lần sau đâu." Hạ Tử Quyên băng bó xong cho Bạch Nhã Băng, mắt nhìn Bạch Nhã Băng chăm chăm, ánh mắt rất nghiêm túc, cô cất tiếng nói:"Tiểu Băng! Tớ mong tớ sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu của mười năm trước." Cô rất sợ Bạch Nhã Băng sẽ giống mười năm trước, rất sợ. Bạch Nhã Băng nhếch môi cười nhạt, đứng dậy nói với Hạ Tử Quyên:"Không làm phiền cậu nữa, tớ quay về đây." Hạ Tử Quyên đứng dậy, vội nói với Bạch Nhã Băng, ánh mắt lộ tia gian xảo, độc ác:"Tiểu Băng! Tay cậu bị thương rồi không tiện xử lý tên đã làm cậu bị thương, cậu hãy cho tớ xử lý thay cậu đi, tớ bảo đảm sẽ không làm cậu thất vọng đâu." Bạch Nhã Băng khẽ bật cười một tiếng, chớp mắt, gật đầu đồng ý:"Được thôi, cậu muốn làm sao cũng được, tớ tin cậu, tớ quay về nghỉ ngơi, tớ chờ đợi câu trả lời từ cậu." Lục gia Lục Dĩ Tường nhìn thấy Bạch Nhã Băng về đến liền vui vẻ bước ra đón cô, Lục Trân Trân gương mặt đằng đằng sát khí, đi nhanh ra bên ngoài. Bạch Nhã Băng vừa bước xuống xe, cánh tay đang bị thương của cô bị Lục Trân Trân nắm lấy kéo giật lại, khiến cô đau đớn, cắn răng chịu đựng. Hoàng Việt thấy Bạch Nhã Băng nhăn mặt, anh cau chặt mày, ngay lập tức cất giọng nói với Lục Trân Trân:"Lục tiểu thư! Tiểu thư chúng tôi đang bị..." "Hoàng Việt! Đã không còn chuyện gì nữa rồi anh hãy mau cùng Jack quay về đi, hai người còn có nhiệm vụ khác nữa đấy." Chưa kịp nói hết câu, anh đã bị Bạch Nhã Băng cắt ngang, cô không muốn cho Lục Dĩ Tường và những người khác biết cô đang bị thương, cô không muốn mọi người phải lo lắng cho mình. Lục Trân Trân vẫn không hề buông cánh tay của Bạch Nhã Băng ra, trừng mắt tức giận, trong ánh mắt vẫn lộ ra một tia đau lòng, Lục Trân Trân nói với Hoàng Việt bằng ngữ điệu lạnh nhạt, xa cách: "Kể từ ngày mai, anh không cần phải đến đây đưa chị dâu của tôi đi làm nữa, tôi không muốn một ngày nào đó chị dâu tôi bị anh cướp đi. Anh hai tôi sẽ là người đưa chị ấy đi làm, không cần đến hai người nữa." "Trân Trân! Em đang nói cái gì vậy?" Bạch Nhã Băng nhíu chặt đôi mày, không hiểu ý của Lục Trân Trân nói là gì? Chắc Lục Trân Trân đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Lục Dĩ Tường khẽ chau mày lên tiếng hỏi em gái của mình:"Trân Trân! Em đang muốn làm loạn cái gì nữa vậy?" Lục Trân Trân vẫn còn hừng hực cơn lửa giận, cô quát lớn:"Em làm loạn cái gì chứ? Anh hai! Em chỉ muốn giữ vợ cho anh thôi, chẳng lẽ anh muốn để một người đàn ông có ý với vợ mình, suốt ngày chăm sóc, quan tâm vợ mình như thế sao?" Jack giật giật khóe môi, anh phải bảo vệ đồng đội, bạn của mình:"Lục tiểu thư! Hình như cô có hiểu lầm gì với Hoàng Việt rồi." Lục Trân Trân liếc mắt nhìn Jack rồi nhìn sang Hoàng Việt, nghênh mặt lớn tiếng nói:"Hiểu lầm? Hoàng Việt! Anh dám thề với trời rằng anh không hề có tình cảm với chị dâu của tôi không? Anh chỉ xem chị ấy là chủ của mình thôi." Hoàng Việt hít thở thật sâu, ánh mắt kiên định, không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào Lục Trân Trân, thừa nhận:"Phải! Tôi thật sự là có tình cảm với tiểu thư của mình nhưng tôi chưa bao giờ vượt quá thân phận của mình, tôi biết mình có thân phận gì." "Anh hai! Anh nghe anh ta nói chưa?" Lục Trân Trân quay người lại nói với Lục Dĩ Tường. "Chuyện này anh đã biết từ lâu rồi và anh cũng rất tin tưởng cậu ta." Lục Dĩ Tường thở mạnh một hơi, chậm rãi đáp lại, nếu là người đàn ông khác chắn chắn sẽ không bao giờ để người có ý với vợ mình ở gần nhưng anh thì khác anh biết Hoàng Việt sẽ không làm những chuyện quá phận, hơn nữa những lúc anh không có bên cạnh Bạch Nhã Băng thì có Hoàng Việt và Jack bảo vệ cô, hai người họ là hai người mà anh có thể tin tưởng. Bạch Nhã Băng nghe Hoàng Việt thừa nhận tình cảm của mình, cô không khỏi sững sốt, bất ngờ. Từ trước đến giờ, cô chỉ nghĩ anh xem cô là một cô em gái, là người mà anh có nhiệm vụ bảo vệ, chăm sóc, không hề nghĩ đến việc anh có tình cảm với mình. Hoàng Việt đoán rằng Lục Trân Trân đã nghe những lời mà anh đã nói với Jack lúc ở Bạch thị, anh không nhanh không chậm cất tiếng:"Lục tiểu thư! Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô." Không đợi Lục Trân Trân trả lời, Hoàng Việt nắm cánh tay của cô kéo đi, Jack nhìn thấy tay áo của Bạch Nhã Băng đã dính một chút máu, anh lo lắng vội lên tiếng nói:"Tiểu thư..." Bạch Nhã Băng thấy Jack nhìn chằm chằm tay của mình, anh vừa cất tiếng cô liền vội cắt ngang, cô tuyệt đối không cho Lục Dĩ Tường biết mình đã bị thương: "Tôi biết rồi, anh không cần phải nói nữa." Cô quay sang cười nhẹ nói với Lục Dĩ Tường:"Dĩ Tường! Chúng ta hãy vào trong thôi." Lục Dĩ Tường gật đầu, mỉm cười cùng cô quay vào trong, Lê Ngọc Quân từ trong phòng bước ra, thấy cô quay về ngay lập tức nở nụ cười:"Tiểu Băng! Con về rồi à?" "Vâng." Bạch Nhã Băng gật đầu, lễ phép đáp lại. "Tiểu Băng! Em hãy lên phòng thay đồ đi, anh cho người hâm đồ ăn lại, chúng ta cùng ăn với nhau." Lục Dĩ Tường dịu dàng nói với cô, lúc cô đang ở bệnh viện đã gọi điện bảo anh và mọi người hãy ăn cơm trước đừng đợi cô, anh để mẹ và em gái của mình ăn trước, còn anh sẽ đợi ăn cùng với cô. Bạch Nhã Băng đi nhanh lên phòng, lấy quần áo cùng hộp y tế vào bên trong phòng tắm.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau