Chương trước
Chương sau
Lê Ngọc Quân và Lục Trân Trân thấy Lục Dĩ Tường cùng Bạch Nhã Băng đi xuống, cánh tay của anh đã không còn bó bột nữa, Lê Ngọc Quân liền cất giọng hỏi anh:"Dĩ Tường! Cánh tay của con đã hồi phục rồi sao?"

Lục Dĩ Tường mỉm cười gật đầu, anh kéo ghế cho Bạch Nhã Băng ngồi xuống, vừa ngồi Bạch Nhã Băng vừa lườm lườm, lên tiếng nói với Lê Ngọc Quân:
"Mẹ không biết đó thôi, cánh tay của anh ấy đã hồi phục từ rất lâu rồi chỉ là anh ấy muốn hành chúng ta nên mới không nói, cứ thích giả vờ như thế."

"Hả? Anh hai! Từ khi nào anh lại thích giả bộ như vậy thế?" Lục Trân Trân nhướng mày thích thú, cô có chút ngạc nhiên khi nghe thế, đúng là khi có vợ rồi thì sẽ khác.

Thấy sắc mặt của Lục Dĩ Tường không tốt, Lục Trân Trân nhếch mép cười mỉm, nụ cười có ý trêu chọc anh:"Anh hai! Sao mặt anh khó coi quá vậy? Đừng bảo với em do anh không thành thật nên anh bị chị dâu cho ra phòng khách ngủ nha."

"Sau khi học xong, anh nghĩ em nên đi làm cái nghề thầy bói đi." Lục Dĩ Tường trừng mắt, nghiến răng nói.

Lục Trân Trân phì cười, thật không ngờ cô chỉ đoán bừa lại trúng, xem ra tối nay cô có ảnh để đăng lên trang rồi, chỉ cần nghĩ thôi cô cũng cảm thấy thích thú, phấn khích hết cả lên.

Cứ ngỡ Lê Ngọc Quân sẽ nói giúp, bênh vực con trai của mình nhưng không nó lại trái ngược hoàn toàn, bà bật cười phun ra một câu:"Vừa tội con lắm."

Xử lý công việc xong, Lục Dĩ Tường ôm chăn, gối đi ra ngoài phòng khách ngủ, Lục Trân Trân che miệng cười khúc khích, cô không dám cười lớn lấy điện thoại ra chụp cảnh anh ôm chăn, gối ra ngoài. Đợi anh nằm xuống, cô lại chụp thêm một tấm nữa gửi cho Bạch Huyền Nghị.

Suốt một đêm, Lục Dĩ Tường không hề ngủ được cứ nằm quay qua quay lại, lâu lâu lại đứng dậy đi uống nước, ngủ với Bạch Nhã Băng đã thành thói quen của anh rồi, bây giờ không được ngủ cạnh vợ của mình anh thấy khó chịu, không quen chút nào.

Sáng hôm sau, A Tôn đi đến Lục gia chở anh đi đến Lục thị thấy sắc mặt của anh kém như thế, A Tôn mím môi cười mỉm khẽ hỏi:"Chủ tịch! Tối qua anh ngủ ở ngoài phòng khách có ngủ được không? Sao sáng nay thấy sắc mặt của anh tệ thế?"

Lục Dĩ Tường quăng cho A Tôn một cặp mắt sắc bén, đôi mày nhíu chặt lại, sao A Tôn lại biết chuyện anh ngủ ở ngoài phòng khách chứ? Tin tức của A Tôn từ khi nào lại nhạy như thế?
"A Tôn! Tôi nhớ là tôi chưa nói gì với cậu hết kia mà, sao cậu lại biết chuyện tôi ngủ ở ngoài phòng khách?"

A Tôn lấy điện thoại ra vào trang "Cặp đôi khó ở" lướt xuống bài viết mới nhất rồi giơ lên cho Lục Dĩ Tường xem, vừa giơ anh vừa đọc dòng chữ được ghi trên ảnh:"Chủ tịch tập đoàn Lục thị chọc giận vợ và kết quả là bị cho ra ngoài phòng khách ngủ."

Lục Dĩ Tường ôm trán tức tối, đã bực bội trong người nay càng bực hơn, anh nghiến răng thốt lên ba chữ:"Lục Trân Trân."

"Chủ tịch! Sức hút của anh và phu nhân quá ghê gớm rồi đấy, chỉ trong vòng một đêm thôi mà lượt thả tim đã lên đến hơn 20 ngàn rồi, nó vẫn đang tiếp tục tăng không ngừng." Vẻ mặt A Tôn vô cùng thích thú, anh không ngờ có một ngày chủ tịch của mình lại phải ra phòng khách ngủ.

Lục Dĩ Tường chỉ chỉ tay không nói nên lời nữa rồi, anh hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra nói với A Tôn:"Đi làm thôi."

Tập đoàn Lục thị

Bước vào sảnh, Lục Dĩ Tường nhìn thấy Black đang ngồi ở đấy, anh tiến đến lên tiếng hỏi:"Sao cậu lại ở đây? Đã điều tra ra rồi sao?"

Black lắc đầu không nhanh không chậm đáp lại:"Không, tôi vẫn chưa điều tra ra được nhưng tôi điều tra ra được một chuyện thú vị, hay ho không kém chúng ta hãy lên phòng việc rồi tôi nói cho cậu nghe."

Lục Dĩ Tường cau mày, hiếu kì, thắc mắc chuyện gì mà thú vị, hay ho chứ? Bước vào phòng làm việc, Black ngồi xuống ghế, chân vắt chéo, tựa lưng vào ghế, chậm rãi cất giọng:
"Nhờ việc điều tra này mà tôi phát hiện có một người liên quan đến Bạch gia có dính dáng đến vụ bắt cóc cậu và vợ cậu năm xưa, người đó tên là Bạch An Lương."

"Bạch An Lương?" Lục Dĩ Tường trợn mắt, không khỏi kinh ngạc nếu nói Bạch An Lương liên quan đến cái chết của mẹ vợ anh thì anh không bất ngờ gì cả vì chuyện đó đã nằm trong dự đoán của anh và Bạch Nhã Băng nhưng chuyện không thể ngờ là vụ bắt cóc năm xưa lại có liên quan đến Bạch An Lương.

"Dĩ Tường! Bạch An Lương có liên quan gì đến Bạch gia thế? Là người thân của vợ cậu sao?" Black hiếu kì, tò mò hỏi anh.

"Bạch An Lương chính là cậu ruột của Tiểu Băng. Black! Tại sao cậu lại chắc chắn rằng Bạch An Lương có dính dáng đến vụ bắt cóc năm xưa?" Lục Dĩ Tường trả lời câu hỏi của Black, đồng thời anh cũng rất muốn biết tại sao Black lại biết chuyện này lại còn nói chắc chắn như thế nữa.

Black lấy laptop ra, đôi tay linh động gõ trên bàn phím, Black quay laptop lại cho Lục Dĩ Tường xem một đoạn camera, giải thích cho anh nghe:
"Trong lúc tôi điều tra, xem lại những đoạn camera năm đó thì vô tình phát hiện được đoạn camera này mới đầu tôi không chú ý mấy, thậm chí là đã lướt qua một lần nhưng khi xem lại một lần nữa, phóng to ảnh lên thì tôi đã nhận ra những tên bắt cóc năm đó. Lúc đầu, tôi thấy bọn họ khá quen mắt nên đã điều tra, nói cho cậu biết Bạch An Lương là người mà tôi nhận ra đầu tiên đấy, mỗi lần đọc tin tức là thấy ông ta ngay không muốn nhận ra cũng khó."

Lục Dĩ Tường chăm chú xem đoạn camera, đôi tai vẫn nghe những lời mà Black nói, trong đoạn camera ấy Bạch An Lương đang đứng nói chuyện với bọn bắt cóc, xem xong đôi mày của Lục Dĩ Tường càng nhíu chặt hơn, sắc mặt thay đổi, tối sầm lại, trở nên lạnh lẽo:
"Cậu gửi cho tôi đoạn camera này, bây giờ cánh tay của tôi đã bình phục tôi sẽ giúp cậu điều tra hai chuyện này."

Black gật gù, quay laptop lại những ngón tay linh hoạt gõ gõ bàn phím, chưa đầy một phút đoạn camera đã được gửi vào điện thoại của Lục Dĩ Tường, Black gập laptop lại, tiếp tục nói với anh:
"Đoạn camera ghi lại vụ tai nạn của mẹ vợ cậu có lẽ đã bị người ta động tay vào thời điểm đó luôn rồi, tôi đã cố gắng điều tra nhưng không tìm được gì, chúng ta phải đổi cách điều tra thôi."

Lục Dĩ Tường gật gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi cất giọng nói:"Tối nay, tôi sẽ cho người đột nhập vào Bạch gia, vào phòng ngủ của Bạch An Lương để gắn thiết bị theo dõi, nhiệm vụ của cậu chính là làm nhiễu tất cả camera ở đó."

Black khẽ cau mày, khó hiểu:"Dĩ Tường! Chuyện gắn thiết bị theo dõi cậu nên bảo vợ cậu cho người vào phòng ông ta để gắn, cậu cần gì phải cho người đột nhập chứ? Nói thế nào vợ cậu cũng là người của Bạch gia, như vậy sẽ dễ dàng hơn."

"Cậu nói không sai nhưng Tiểu Băng vừa phải xử lý công việc ở Bạch thị vừa giải quyết chuyện ở Bạch gia rồi còn những chuyện vặt khác, tôi không muốn cô ấy phải vất vả, lo thêm chuyện gì cả. Nếu như cô ấy cho tôi làm thay cô ấy những công việc đấy tôi cũng làm, tôi chỉ muốn cô ấy nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần phải vất vả như vậy." Lục Dĩ Tường nhớ đến những lần Bạch Nhã Băng thức khuya giải quyết công việc thì anh lại xót, cho dù đã khuyên cô hết lời, bảo cô hãy đi ngủ sớm nhưng với bản tính bướng bỉnh, cứng đầu của cô thì nói thế nào cũng vô dụng.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.