Năm người các cô đi dạo, mua sắm một lúc rồi ghé quán ăn, trên bàn ăn các cô bàn rôm rả về chuyện chủ nhân của trang "Cặp đôi khó ở", các cô đều đồng loạt chắc chắn rằng người đó là Lục Trân Trân, Clara đặt đũa xuống, nói với Bạch Nhã Băng: "Tiểu Băng! Cậu có nghĩ rằng chồng của cậu cũng biết Trân Trân là chủ nhân của cái trang đấy không?"
Nghe Clara nói thế, Bạch Nhã Băng bây giờ mới nghĩ đến, tại sao cô lại không chú ý đến chuyện này chứ? Bạch Nhã Băng mím môi, khẽ nheo mắt lại, đặt đũa xuống bàn, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Dĩ Tường, thấy anh nghe điện thoại cô liền cất giọng nói: "Dĩ Tường! Anh có chuyện gì giấu em nữa không?"
Đột nhiên bị cô hỏi như thế Lục Dĩ Tường đứng hình vài giây, anh ngơ ngác suy nghĩ, ngoài chuyện anh giấu cô việc cánh tay đã bình phục thì anh đâu còn giấu cô chuyện gì nữa đâu chứ? Trầm tư vài giây anh chợt nhớ đến chuyện của Lục Trân Trân và Bạch Huyền Nghị, anh bắt đầu chột dạ, phủ nhận: "Không, anh đâu có giấu em chuyện gì nữa đâu chứ?"
Bọn người Hạ Tử Quyên ngồi bên cạnh không dám cười lớn chỉ có thể mím môi cười nhỏ, đôi tai ai nấy đều vểnh lên hóng chuyện, Bạch Nhã Băng bĩu môi, không nhanh không chậm cất giọng: "Em biết hết mọi chuyện rồi, anh không cần phải giấu em nữa, anh nên nhớ không có chuyện gì có thể qua mắt được em đâu, với thế lực của Bạch gia cho dù có che giấu thì cũng vô ích thôi."
Lục Dĩ Tường cắn khóe môi, vỗ trán của mình, anh nhỏ nhẹ thú nhận với cô: "Tiểu Băng! Em hãy nghe anh nói, chuyện Trân Trân và Huyền Nghị bắt tay hợp tác với nhau để tạo cái trang đó anh cũng chỉ vừa mới biết thôi, anh không có cố ý giấu em đâu chỉ là anh sợ em sẽ mắng Trân Trân và Huyền Nghị nên anh mới bao che chuyện này."
Do Bạch Nhã Băng đã bật loa ngoài nên mấy người các cô đều nghe được, ai nấy đều che miệng bật cười khúc khích, Bạch Nhã Băng cố gắng nén cơn tức của mình xuống bụng, cô nghiến răng đáp lại anh: "Lục Dĩ Tường!! Anh hay thật đó, dám giúp hai đứa nó bao che, vốn dĩ em chưa tra ra chỉ là nghi ngờ mà thôi, thật không ngờ chuyện này lại có dính dáng đến A Nghị, lần này ba người chết chắc rồi."
Clara thật sự không thể nhịn được nữa, cô vừa cười vừa lớn tiếng cất giọng nói với Lục Dĩ Tường:"Dĩ Tường! Anh đúng là chưa đánh đã khai."
Phương Thần ngồi bên cạnh Lục Dĩ Tường nghe loáng thoáng có giọng nói của Clara, anh liền ngồi thẳng lưng dậy lắng nghe. Lục Dĩ Tường chết trân tại chỗ, mặt mày anh nhăn nhó trông vô cùng khó coi, anh đã bị cô gài bẫy rồi. Tại sao trong mọi chuyện anh đều có thể bình tĩnh suy nghĩ nhưng đối với cô anh lại ngốc như vậy chứ? Lần này, anh thật sự chết chắc rồi không biết cô lại phạt anh kiểu gì nữa đây, bây giờ anh chỉ có thể năn nỉ cô tha cho mình thôi: "Tiểu Băng! Em hãy tha cho anh lần này đi, lần này anh thật sự không có cố ý giấu em với lại anh cũng chỉ mới vừa biết thôi, em tha cho anh đi."
Không nghe cô đáp lại, anh giơ điện thoại ra nhìn, cô đã cúp máy từ lâu rồi, anh thật sự là khóc không ra nước mắt mà. Lúc nãy, bên cạnh Bạch Nhã Băng còn có giọng nói của Clara vì vậy anh chắc chắn rằng cô đã không còn ở Bạch thị, anh mở định vị lên xem rồi nhanh chóng lái xe đến đó nhận tội, mong cô tha cho.
Lục Dĩ Tường vừa đi, bọn người u Hoằng Phong đều đồng loạt nhận được tin nhắn từ người phụ nữ của mình, các cô bảo mấy người các anh đến đón sẵn tiện xem kịch, hiểu ý các anh liền mau chóng cùng nhau lái xe đến đấy.
Trên xe, Lục Dĩ Tường gọi điện cho Lục Trân Trân:"Trân Trân! Tất cả đều tại em và Huyền Nghị đấy, một lát nữa khi anh và chị dâu của em về em nhất định phải nói giúp cho anh đấy, nếu không em không xong với anh đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]