Lục Dĩ Tường vẫn nhốt mình ở trong phòng, anh vẫn ngồi tựa người vào cánh cửa, cả căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Lục Trân Trân vô cùng lo lắng cho Lục Dĩ Tường, cô biết cái chết của Bạch Nhã Băng là sự đả kích rất lớn đối với anh, cô cũng không biết nên khuyên anh trai mình như thế nào.
Lê Ngọc Quân nhìn thấy mí mắt của Lục Trân Trân sưng hết cả lên, mắt của bà cũng thế, mất một người con dâu tốt như thế bà rất đau lòng.
Thẩm mỹ viện lớn nhất thành phố S
Dụ Bối đeo kính râm, nghênh ngang bước vào trong, vì đã hẹn trước nên vừa nhìn thấy Dụ Bối bước vào, nhân viên liền nhanh chóng dẫn cô đi đến gặp bác sĩ, ngồi xuống ghế, Dụ Bối đưa một tấm ảnh cho bác sĩ rồi nói: "Ông hãy phẫu thuật cho tôi giống người trong ảnh, bao nhiêu tiền cũng được, sau khi phẫu thuật thành công tôi sẽ cho ông thêm một số tiền."
Vị bác sĩ ấy khẽ gật đầu đồng ý ngay lập tức:"Được, cô cứ yên tâm sẽ không làm cô thất vọng đâu."
Lục gia
Lê Ngọc Quân mang đồ ăn lên phòng cho Lục Dĩ Tường, gõ cửa mãi anh vẫn không đáp lại, một tiếng động cũng không có, bà vô cùng lo lắng cho anh, đặc biệt là sức khỏe. Tần Đình Danh và Âu Hoằng Phong đi đến, Lê Ngọc Quân thấy hai người các anh đến liền cất tiếng hỏi:"Sao rồi? Đã tìm thấy Tiểu Băng chưa?"
"Sao chỉ mới không gặp có một ngày mà cậu lại thành ra như thế này?" Âu Hoằng Phong thật sự không dám tin vào mắt mình, anh cau mày, nhăn nhó nói.
"Tiểu Băng! Tiểu Băng! Đã tìm thấy Tiểu Băng chưa?" Lục Dĩ Tường luôn lẩm bẩm tên của cô trong miệng, anh ngẩng đầu lên hỏi hai người các anh.
"Vẫn chưa nhưng cậu yên tâm sẽ mau chóng tìm thấy thôi, Nhã Băng sẽ không sao đâu, sẽ không gặp chuyện gì đâu." Tần Đình Danh lắc đầu, ngồi xổm một chân xuống, vỗ vai an ủi anh.
"Đúng, cô ấy nhất định sẽ bình an quay trở về, cô ấy sẽ không sao đâu. Tôi còn nợ Tiểu Băng rất nhiều, nợ cô ấy một lời cầu hôn, một hôn lễ, hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật của cô ấy rồi cô ấy sẽ không rời bỏ tôi đâu, nhất định sẽ quay về." Lục Dĩ Tường đứng dậy, từng bước từng bước đi đến những tấm ảnh mà anh đã treo, những bước đi vô cùng nặng nề, vừa đi anh vừa nói trong sự đau khổ tột cùng. Nước mắt từ khóe mắt của anh bắt đầu rơi xuống, anh biết khả năng sống sót từ độ cao như thế rất thấp nhưng anh vẫn nuôi hy vọng dù đó chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Điện thoại của Tần Đình Danh bỗng reo lên, ấn nút nghe, sau khi nghe người bên kia điện thoại nói, sắc mặt của Tần Đình Danh bỗng đen lại, trở nên rất khó coi, cúp máy, anh nắm chặt điện thoại nhìn Lục Dĩ Tường, anh không biết phải nói như thế nào với Lục Dĩ Tường, môi mấp máy nói: "Dĩ Tường! Người của tôi vừa mới gọi điện đến bảo rằng đã có một chút tin tức về Nhã Băng rồi."
Lục Dĩ Tường vội quay người lại, tiến nhanh đến gần Tần Đình Danh, hai bàn tay của anh bấu chặt vào bả vai của Tần Đình Danh, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Cậu hãy mau nói đi,tin tức đó là gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]