Chương trước
Chương sau
Dương gia

Dương Diễn huýt sáo, vui vẻ bước vào trong biệt thự, vừa bước vào anh trợn mắt, hít vào một hơi thật sâu khi nhìn thấy bà nội và ba của mình đang ngồi ở phòng khách, anh tiến nhanh đến, cười cười cất giọng hỏi:
"Bà nội! Ba! Hai người về từ khi nào vậy? Sao không nói với con để con đi ra đón."

Ba của Dương Diễn \- Dương Quân Sơn bày ra bộ mặt nghiêm nghị nhìn đứa con trai suốt ngày chỉ biết ăn chơi của mình, không nhanh không chậm cất tiếng đáp lại:"Ba và bà nội về đây là có công việc quan trọng mà tại sao giờ này con mới về hả?"

Dương Diễn thu mình lại, ngồi xuống cười cười với Dương Quân Sơn:"Con đi thăm bạn của mình ạ."

"Thăm bạn? Là cô gái mà cháu đang theo đuổi đó sao?" Bà của anh chậm rãi lên tiếng hỏi.

"Theo đuổi?" Dương Diễn khẽ chau mày lại, ngơ ngác, anh theo đuổi ai chứ?

Bà chỉ tay vào trán của anh, cười nhẹ nói:"Cháu còn giả vờ nữa sao? Đừng tưởng bà không biết, người mà cháu đang theo đuổi vì gặp nạn nên mới hôn mê nằm trong bệnh viện nếu không chắc bây giờ cháu đã đưa về đây ra mắt gia đình luôn rồi, hiếm khi con nghiêm túc với một ai nên bà rất muốn biết cô gái đó là ai đấy.
Cô gái đó tên là gì vậy? Chắc là xinh đẹp lắm nên cháu mới thích như thế."

Thì ra người mà bà nhắc đến chính là Bạch Nhã Băng, Dương Diễn không ngờ rằng đến bà và ba của mình cũng hiểu lầm, anh mỉm cười, từ từ giải thích:
"Cô gái đó tên là Bạch Nhã Băng, rất là xinh đẹp nhưng không phải như bà đã nghĩ đâu, cháu và cô gái đó..."

Chưa nói hết câu, bà đã cắt ngang câu của Dương Diễn, nụ cười của bà tắt ngay lập tức, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng nói:
"Cháu vừa mới nói cô gái đó tên gì? Bạch Nhã Băng?"

Dương Diễn gật gật đầu, bà đột nhiên lớn tiếng bảo anh:"A Diễn! Cháu hãy từ bỏ ý định theo đuổi cô gái đó đi, bà cấm cháu có bất kì tình cảm nào dành cho cô gái tên là Bạch Nhã Băng đó, ai cũng được như cô gái đó thì tuyệt đối không được, có biết chưa?"

Dương Diễn vô cùng sững sốt, kinh ngạc khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bà, lần đầu tiên anh thấy bà anh như thế, lại còn lớn tiếng với anh:
"Bà nội! Bà thật sự hiểu lầm rồi, cháu không có bất kì tình cảm nào với cô gái đó cả cho nên không có chuyện cháu đang theo đuổi cô ấy, chỉ là cháu vô tình nhìn thấy cô ấy đang bị thương, tính mạng gặp nguy hiểm nên cháu mới cứu cô ấy thôi."

"Thật sao? Cháu thật sự không có theo đuổi Bạch Nhã Băng? Cháu không gạt bà chứ?" Bà nhìn Dương Diễn với ánh mắt nghi ngờ, với tính cách của anh bà không thể không nghi ngờ.

Anh gật đầu khẳng định chắc nịch với bà của mình:"Thật! Cháu lừa bà làm gì chứ, mà tại sao bà lại phản ứng mạnh như vậy? Còn cấm cháu nữa, từ trước đến giờ bà đâu có để ý mấy chuyện này đâu."

Dương Quân Sơn vẫn còn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm, nghiêm nghị, chầm chậm lên tiếng nói với Dương Diễn:"Bởi vì Bạch Nhã Băng là em của con đó."

Dương Diễn trợn mắt nhìn Dương Quân Sơn của mình, anh đột nhiên mếu máo, tức giận nói với ba của mình:
"Ba! Bây giờ con đã hiểu ra lý do thật sự mẹ ly hôn với ba rồi, ba ở ngoài có người đàn bà khác còn có con riêng nữa, ba chê mẹ có thân thế không bằng mẹ của Bạch Nhã Băng đúng không?"

Bốp! Dương Diễn bị Dương Quân Sơn đánh một cái vào đầu, anh mở to mắt nhìn ba mình, vẻ mặt càng lúc càng tức giận hơn, anh không nói gì chỉ ôm cái đầu mới vừa bị đánh của mình. Dương Quân Sơn thật sự rất khâm phục trí tưởng tượng phong phú của con trai mình như vậy mà cũng nghĩ ra được, ông cất tiếng nói rõ cho anh hiểu:
"Con suy diễn hay thật đấy, con riêng cái gì mà con riêng, Bạch Nhã Băng chính là em họ của con đấy, là con gái của chú con."

"Ba nói sao? Bạch Nhã Băng là em họ của con? Không trùng hợp như vậy chứ? Vậy thì ba và bà nội đã tìm được chú rồi sao? Chú ấy hiện tại đang ở Bạch gia sao?" Dương Diễn há hốc miệng, chuyện này khiến anh thật sự bị sốc, không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy. Trong lòng anh bây giờ có chút kinh hỉ, anh luôn muốn có một đứa em gái bây giờ có rồi, hơn nữa cũng đã tìm thấy chú của mình như vậy thì bà của anh sẽ không phải ngày đêm cắn rứt, đau lòng nữa.

Sắc mặt của bà và Dương Quân Sơn bỗng trầm xuống, vẻ mặt lộ rõ sự đau lòng, buồn bã, Dương Quân Sơn nhìn Dương Diễn rồi nói:"Sau khi tìm ra thì biết được chú của con đã mất từ rất lâu rồi, không lâu sau đó thì thiếm của con cũng mất chỉ còn lại Nhã Băng và Huyền Nghị mà thôi."

"Huyền Nghị? Huyền Nghị cũng là con của chú ấy sao?" Dương Diễn nhướng mày, thắc mắc hỏi Dương Quân Sơn, nếu thật sự là như vậy thì lại càng vui vì sắp có người quậy phá cùng với anh rồi.

Dương Quân Sơn khẽ gật đầu, đột nhiên ông nhớ lại bài báo mà ông mới vừa đọc, đôi mày ông ngay tức khắc nhíu chặt lại quay sang nhìn bà:
"Mẹ! Bài báo lúc nãy con vừa mới xem để là Nhã Băng đã quay trở về nhưng rõ là Nhã Băng vẫn còn đang nằm hôn mê trong bệnh viện mà. Vậy người quay trở về đó là ai?"

Bà trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bà vội nói với Dương Diễn:"A Diễn! Bây giờ con hãy tiếp cận những người ở Lục gia và Bạch gia để điều tra rõ chuyện này cho bà nhớ là không được tiết lộ thân phận của mình, càng không được để lộ chuyện của Nhã Băng có biết không?"

"Vâng ạ." Dương Diễn gật đầu, gương mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Lục gia

Đã gần một giờ sáng, Lục Dĩ Tường vẫn chưa quay trở về phòng của mình, anh vẫn còn đang ở trong phòng làm việc, điện thoại của anh bỗng reo lên là Black gọi đến, anh nhấc máy nghe:"Alo!"

Bên kia, Black ngay lập tức cất giọng nói:"Dĩ Tường! Tôi mới vừa xâm nhập vào điện thoại của Bạch Nhã Băng và thấy trong danh bạ chỉ lưu có hai số điện thoại, số điện thoại đứng đầu trong danh bạ cô ấy lưu là ông chủ còn số điện thoại còn lại thì tên là lão Hữu, nhưng hai số điện thoại đó tôi chưa tra ra là của ai, xem ra thân phận của hai người đó không đơn giản đâu."

Lục Dĩ Tường cau chặt đôi mày, không nhanh không chậm đáp lại:"Ngày mai, cậu đến Lục thị, tôi sẽ cùng cậu điều tra hai số điện thoại đó còn bây giờ tôi còn công việc phải giải quyết, tôi cúp máy đây."

"Ừm..." Black ừ nhẹ rồi tắt máy đặt điện thoại lên bàn.

Black quay đầu sang nhìn về phía cái giường của mình, Bạch Lan Minh đang nằm ngủ ngon lành ở đấy, anh chỉ biết thở dài từ sau khi Bạch Nhã Băng mất tích thì mỗi lần cô uống rượu say đều đến chỗ anh ngủ, sáng còn bắt anh nấu đồ ăn sáng cho, vốn dĩ anh định gọi điện thông báo chuyện Bạch Nhã Băng đã quay về thì cô đột nhiên xuất hiện trong tình trạng say xỉn, còn nôn lên người của anh, xong lại lăn ra ngủ, anh chỉ biết lắc đầu, thở dài.

Dù nói như thế nào thì Bạch Lan Minh cũng là em họ của Bạch Nhã Băng tính ra cũng là em của Lục Dĩ Tường, anh không thể nào bỏ mặc không quan tâm được, anh thở mạnh một hơi lấy chăn và gối đi đến sofa ngủ.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.