Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
Lục gia Lục Dĩ Tường đưa Bạch Nhã Băng quay trở về Lục gia, Bạch Huyền Nghị cũng đi theo hai người, vừa về đến Lê Ngọc Quân cùng Lục Trân Trân đã chạy ra đón Bạch Nhã Băng, Lê Ngọc Quân mỉm cười dịu dàng, rất tươi dìu cô đi vào trong ngồi xuống ghế: "Chân của con mới khỏi con đi cẩn thẩn, từ từ thôi." Lục Trân Trân ngồi xuống bên cạnh Lê Ngọc Quân cười tít mắt, vui vẻ lên tiếng:"Cuối cùng chị cũng về rồi, lần này chúng ta phải tổ chức ăn mừng thật lớn mới được." "Được! Em muốn sao cũng được." Bạch Nhã Băng gật gật đầu, cười nhẹ chậm rãi cất giọng nói. Lê Ngọc Quân bỗng hơi nheo mắt nhìn Bạch Huyền Nghị rồi nhanh chóng quay sang đặt tay lên tay của Lục Trân Trân không nhanh không chậm lên tiếng nói: "Khoan hãy tổ chức ăn mừng vội, bây giờ chuyện của chị dâu con đã giải quyết xong thì đến chuyện của con." "Hả? Chuyện của con?" Lục Trân Trân ngơ ngác không hiểu ý của mẹ mình, đột nhiên cô nhìn sang Bạch Huyền Nghị chẳng lẽ bà định nói ra chuyện tình cảm của cô sao? Vừa nghe Lê Ngọc Quân nói như thế Lục Dĩ Tường cùng Bạch Nhã Băng cũng đoán ra ngay lập tức quay đầu nhìn Bạch Huyền Nghị, Bạch Huyền Nghị tròn mắt, cảm thấy hơi nhột nhột trong người không lẽ mọi người đã biết được tình cảm của anh dành cho Lục Trân Trân rồi sao? Bạch Huyền Nghị định mở miệng nói thì Lê Ngọc Quân nhếch môi cười gian tà, cất giọng nói: "Trân Trân! Bà bạn của mẹ có một đứa con trai lớn hơn con hai tuổi, đứa con trai ấy nói với bà ấy là đã thích con từ lần đầu gặp mặt rồi muốn làm quen với con đó. Mẹ thấy chàng trai đó vô cùng tốt, đẹp trai, hiền lành, biết nấu ăn lại còn học giỏi nữa, rất hợp với con." Bạch Nhã Băng quay sang nhìn Lục Dĩ Tường với ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu anh cũng lắc đầu không hiểu chuyện gì, mẹ của anh lại muốn làm gì nữa đây chứ? Lục Trân Trân vẫn chưa hiểu ra vấn đề rằng bà đang muốn giúp đỡ, cô định từ chối liền bị bà nắm chặt bàn tay, nháy nháy mắt ra hiệu. Cuối cùng Lục Trân Trân cũng đã hiểu ra, cô ngay lập tức phối hợp diễn cùng mẹ của mình:"Vâng ạ, con sẽ đi gặp anh ấy thử xem nếu hợp thì tụi con quen luôn." Lê Ngọc Quân vẫn thấy chưa đủ để khiến cho Bạch Huyền Nghị kích động bà vội nói:"Vậy thì tốt quá rồi, Trân Trân nếu con thấy hợp thì đính hôn luôn đi đợi sau khi con học xong thì sẽ tổ chức đám cưới." Bạch Huyền Nghị vừa nghe đến đính hôn rồi lại đám cưới anh ngay tức khắc ngồi thẳng lưng, trong lòng bắt đầu lo lắng muốn lên tiếng phản đối nhưng không biết phải nói phải làm thế nào? Bạch Nhã Băng và Lục Dĩ Tường đã nhận ra ý đồ của Lê Ngọc Quân, hai người liền cùng nhau phối hợp với bà, Lục Dĩ Tường cười mỉm lên tiếng: "Như vậy cũng tốt chỉ cần em thấy phù hợp em cứ nói với anh anh sẽ giúp em thu xếp mọi chuyện." Lục Trân Trân liếc sang nhìn Bạch Huyền Nghị thấy anh vẫn chưa có phản ứng gì cô xụ mặt xuống, ủ rũ buồn bã đúng như những gì cô đã nghĩ là bản thân cô tự mình đa tình, anh hoàn toàn không có một chút tình cảm gì với cô cả. Bạch Nhã Băng mím môi tức tối tại sao thằng nhóc A Nghị nhà cô vẫn chưa có phản ứng gì nữa chứ? Cô nhìn Bạch Huyền Nghị lên tiếng nói với anh: "A Nghị! Em và Trân Trân cũng đã trở thành bạn tốt của nhau nếu như sau này Trân Trân có kết hôn em hãy trở thành phụ rể đi." "Phụ rể cái gì chứ?" Bạch Huyền Nghị nhăn mặt, nhíu mày gương mặt đầy vẻ khó chịu, bực tức, anh cười như không nói với Lê Ngọc Quân: "Bác gái! Trân Trân chỉ mới mười bảy tuổi bác tính đến chuyện xem mắt, kết hôn có phải là quá sớm rồi không?" "Đâu có sớm bây giờ tính là được rồi đến lúc đó tính thì hơi muộn, sẽ không chuẩn bị chu đáo được." Lê Ngọc Quân khẽ lắc đầu đáp lại, bà nghĩ tại sao anh lại cứng đầu không chịu nói thật lòng vậy chứ? Chẳng lẽ nói ra sẽ chết sao? Bạch Huyền Nghị nở một nụ cười gượng gạo, đầu cứ gật gật mấp máy nói:"Bác nói cũng đúng tính trước vẫn tốt hơn. Trân Trân! Chúc em sớm tìm được một người bạn trai tốt, mong người mà mẹ em giới thiệu sẽ phù hợp với em." Lục Trân Trân nghe những lời như thế cô đã sắp phát khóc đến nơi, đôi mắt dần đỏ hoe, nước mắt đã rưng rưng, cô đứng dậy cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc đáp trả: "Cảm ơn, chàng trai được mẹ em khen như vậy chắc chắn là một người đàn ông tốt đáng để dựa dẫm sau này, em nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này. Mẹ! Nếu không còn chuyện gì nữa con xin phép lên phòng đây." Vừa nói dứt câu Lục Trân Trân đã đi nhanh lên phòng đóng cửa lại khóc nức nở, dưới lầu gương mặt của Bạch Huyền Nghị cũng trở nên khó coi, anh đứng dậy cất giọng nói:"Cháu cũng xin phép về đây ạ." Lê Ngọc Quân không nói gì chỉ gật đầu, đợi Bạch Huyền Nghị rời khỏi Lục gia Lê Ngọc Quân đập tay xuống ghế, tức giận:"Cái thằng nhóc A Nghị này sao lại cứng đầu như vậy rõ ràng là có tình cảm với Trân Trân vậy mà lại không chịu thổ lộ, đã nói đến như thế mà còn có thể chúc phúc này nọ, thật tức chết mẹ mà." Bạch Nhã Băng vuốt lưng của bà muốn bà hạ hỏa:"Mẹ đừng tức giận để con nói chuyện với A Nghị." "Không cần đâu, kích tướng không được thì mẹ dùng cách khác mẹ nhất định phải khiến A Nghị tự mở miệng thừa nhận là thích Trân Trân." Lê Ngọc Quân vẫy vẫy tay bảo với cô, thua keo này thì bày keo khác dù sao bà vẫn còn rất nhiều cách, một khi bà đã ra tay thì tuyệt đối không có chuyện thất bại. "Tiểu Băng! Sức khỏe của con chỉ mới vừa hồi phục không lâu khoan hãy trở lại làm việc ở Bạch thị. Dĩ Tường! Con hãy dìu Tiểu Băng lên phòng nghỉ ngơi đi." Nét mặt Lê Ngọc Quân dịu xuống, hạ giọng nói. "Vâng." Lục Dĩ Tường đứng dậy cùng Bạch Nhã Băng đi lên phòng. Cạch! Vừa mở cửa Lục Dĩ Tường vừa dịu dàng nói với Bạch Nhã Băng:"Anh đã thay đổi toàn bộ đồ trong phòng này cũng đã cho người khử trùng để tránh mùi của Dụ Bối còn ám lại sẽ khiến em buồn nôn." Đóng cửa lại, anh và cô ngồi xuống giường, trong lòng anh có chút tò mò hiếu kì không biết cô sẽ xử lý Bạch An Lương và Dụ Bối ra sao bèn hỏi: "Tiểu Băng! Dụ Bối và Bạch An Lương em định xử lý như thế nào?" Vẻ mặt Bạch Nhã Băng vô cùng khó đoán, cô khẽ chau mày từ trước đến giờ cô chỉ xử lý người khác một cách dứt khoác rất ít khi hành hạ người đó sống dở chết dở nên vẫn chưa biết nên làm thế nào? Bạch Nhã Băng thở dài một hơi cất tiếng nói: "Dụ Bối thì em vẫn chưa biết trước mắt chúng ta sẽ gọi những người mà cô ta đã gây thù chuốc oán đến để xử lý còn về Bạch An Lương tuy rằng ông ta độc ác hại chết ba mẹ của em còn hại em suýt chết nhưng dù nói thế nào ông ta cũng là con của ông ngoại nếu như em giết chết ông ta thì chắc chắn ông ngoại sẽ buồn dù ít hay nhiều." "Vì vậy em sẽ xử nhẹ Bạch An Lương sao?" Lục Dĩ Tường khẽ gật gù đồng ý với vợ của mình, cô nói rất đúng cho dù Bạch An Lương có vô nhân tính, độc ác đến cỡ nào thì cũng là con của Bạch Triết nếu giết chết thì không biết ông sẽ buồn đến cỡ nào ông đã mất một con gái và con rể, anh và cô không muốn ông lại mất thêm một người con, chí ít hai người sẽ tha cho Bạch An Lương cho ông ta một con đường sống. "Ừm...tuy rằng cho Bạch An Lương sống nhưng sống thế nào thì em vẫn còn chưa biết." Bạch Nhã Băng khẽ nâng khóe môi cười nụ cười có chút gian xảo, quỷ dị, cô đang nghĩ xem không biết lần này cô có nên xin Hạ Tử Quyên một vài lọ thuốc không?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau