Ăn xong, Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng đi lên phòng vừa mới bước vào phòng cô quay người lại hỏi:"Anh nằm trên hay nằm dưới?"
Lục Dĩ Tường có hơi giật mình câu hỏi này của cô cũng quá gây hiểu lầm đi: "Tất nhiên là anh nằm dưới đất rồi làm sao anh có thể để em nằm dưới đây chứ?"
Bạch Nhã Băng im lặng nằm lên giường Lục Dĩ Tường lấy quần áo đi thay, cô bắt đầu lấy máy tính ra xử lý công việc ở Bạch thị và Bạch gia. Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên đôi mắt cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính tay cầm điện thoại lên nghe:"Alo!"
"Tiểu thư! Có một số lão đại của các bang nghe tin tiểu thư trở thành thủ lĩnh Bạch gia liền muốn hẹn gặp cô bọn họ đồng loạt hẹn vào ngày mai vậy cô có muốn gặp không ạ?" Bên kia, giọng nói đầy cung kính của một thuộc hạ cất lên. "Được! Nhưng bảo với bọn họ là chiều ngày mai địa điểm tùy bọn họ quyết định." Bạch Nhã Băng vừa nghe thế khóe môi liền nhếch lên trong ánh mắt hiện lên sự thích thú, hưng phấn.
Cô tắt máy hừ lạnh một tiếng:"Xem ra ngày mai lại có trò vui để chơi rồi." "Tiểu Băng! Ngày mai, em định đi đâu sao? Hay là để anh đưa em đi." Lục Dĩ Tường bước ra từ phòng tắm tay cầm khau lau tóc hỏi cô.
"Không cần!" Bạch Nhã Băng tiếp tục chăm chú làm việc lãnh đạm phun ra hai chữ.
Lục Dĩ Tường đi ra ngoài lấy hai cái chăn đem vào một cái trải xuống sàn một cái để đắp vừa trải anh vừa nghĩ trong đầu: "Xem ra ngày mai mình phải mua thêm một cái ghế sofa dài rồi."
Trời đã khuya, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ nhưng chỉ có duy nhất Lục Dĩ Tường là không ngủ được, đến bây giờ anh vẫn thật sự chưa thể tin được anh và Bạch Nhã Băng đã trở thành vợ chồng hợp pháp. Đôi mắt Lục Dĩ Tường hướng lên nhìn Bạch Nhã Băng thấy cô không đắp chăn liền vội đứng dậy kéo chăn đắp cho cô, suốt cả một đêm anh cứ nằm nhìn cô như thế đến gần sáng anh mới chợp mắt ngủ.
Sáng hôm sau, Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường đi xuống ăn sáng hai người vừa ngồi xuống Lục Trân Trân đã bắt đầu nổi hứng trêu chọc, thấy đôi mắt anh hơi thâm quầng Lục Trân Trân cười gian tà nhướng nhướng mày hỏi Lục Dĩ Tường: "Anh hai! Sao hai mắt anh thâm đen vậy? Chẳng lẽ tối qua anh đã "làm việc" quá sức làm đến tận sáng luôn đấy."
Lục Dĩ Tường quay sang nhìn Bạch Nhã Băng xem cô có phản ứng gì không thấy cô vẫn im lặng ăn anh liền quay đầu nhìn Lục Trân Trân trừng trừng mắt, nghiến răng nói: "Em im lặng lại cho anh! Đầu óc em nghĩ toàn chuyện gì không vậy hả?" Lục Trân Trân lè lưỡi hất mặt không thèm nói chuyện với anh nữa Lục Trân Trân chuyển sang nhắm vào Bạch Nhã Băng:"Chị dâu! Tối qua ai nằm trên ai nằm dưới vậy?"
"Chị nằm trên anh của em nằm dưới." Bạch Nhã Băng rất điềm tĩnh, thản nhiên phun ra một câu cô không hề nghĩ đến ý nghĩa sâu xa, đen tối của nó.
Phụt! Lục Trân Trân không nhịn được mà cười phá lên cười đến đau cả ruột, cười đến muốn nói mà nói không thành tiếng: "Anh...anh không ngờ anh...anh lại nằm dưới đúng là không có tiền đồ mà vậy mà lại bảo không có làm gì cả."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]