Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
Buổi chiều, ánh nắng dịu dần Bạch Nhã Băng quay trở về biệt thự Rose cô có chút mệt mỏi đi thẳng lên phòng, quăng túi xách lên ghế rồi nằm dài xuống giường nhắm mắt lại. Cốc! Cốc! Cốc! Bạch Nhã Băng vẫn nằm im không hề mở mắt ra cô từ từ cất giọng đều đều lên:"Vào đi!" Hoàng Việt mở cửa bước vào, dáng đứng rất nghiêm túc báo với Bạch Nhã Băng: "Thưa tiểu thư! Huyền Nghị thiếu gia đã lên máy bay sáng mai là về đến đây ạ." "Cái thằng nhóc lúc thì tháng sau về lúc thì tuần sau về bây giờ lại lên máy bay bay về đây ngay là sao? Đúng là hết hiểu nổi mà. Hoàng Việt! Anh nhớ đợi sau khi A Nghị xuống máy bay thì cho người theo sát nó có gì thì báo cho tôi hay." Bạch Nhã Băng vẫn nằm đấy không nhúng nhích gì chỉ mở miệng nói với anh. "Vâng! Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép ra ngoài." Hoàng Việt gật đầu không nhanh không chậm đáp lại. "Ừm!" Bạch Nhã Băng gật gù ừ nhẹ một tiếng. Hoàng Việt quay người rời đi vừa bước được vài bước anh bỗng đứng lại liếc mắt nhìn túi xách cô đặt trên ghế, môi bỗng cau lên cười nhẹ rồi cầm túi xách của cô lên đi đến tủ đặt ngay ngắn đúng vị trí ban đầu mới rời khỏi. Lục gia Dạ Thành Đông, Âu Hoằng Phong, Phương Thần cùng Tần Đình Danh đều đồng loạt lái xe đến, bốn người đi vào trong gặp Lục Dĩ Tường thấy anh đang ngồi đợi ở phòng khác bốn người liền bước đến ngồi xuống, vắt chéo chân nhìn anh. "Dĩ Tường! Cậu đột nhiên gọi bọn này đến là có chuyện gì sao?" Âu Hoằng Phong lên tiếng hỏi Lục Dĩ Tường trước câu hỏi ấy cũng như là câu hỏi chung của ba người còn lại muốn hỏi anh. Tần Đình Danh bỗng bật cười một tiếng chỉ vào anh:"Nhìn sắc mặt của cậu ấy là biết ngay cậu ấy gọi chúng ta đến đây chắc chắn chỉ có một nguyên nhân đó chính là liên quan đến chuyện của Bạch Nhã Băng." Dạ Thành Đông hơi nhướng đôi mày lên nét mặt tỏ vẻ hứng thú, hơi khom người hỏi:"Là thật sao? Cậu thật sự thích Bạch Nhã Băng sao?" Lục Dĩ Tường gật đầu không nhanh không chậm đáp lại:"Tất nhiên là thật rồi ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã thích cô ấy rồi." Phương Thần cười mỉm nhướng mày nhìn Lục Dĩ Tường lên tiếng: "Rồi bây giờ cậu muốn bọn tôi giúp gì đây?" "Thì muốn các cậu tìm cách giúp tôi theo đuổi Tiểu Băng tôi đã hết cách rồi cô ấy bảo ghét tất cả mọi thứ ở tôi." Lục Dĩ Tường thở dài ủ rũ không biết phải làm thế nào bây giờ chỉ đành cầu cứu bạn của mình. Tần Đình Danh bấm điện thoại rồi nhếp mép chậm rãi lên tiếng nói với anh: "Tôi không có cách gì để giúp cậu cả nhưng tôi muốn báo cho cậu biết tối nay Bạch Nhã Băng sẽ đến quán bar Lovers đấy." "Thật sao? Cô ấy đến đó làm gì cậu có biết không?" Lục Dĩ Tường vội hỏi Tần Đình Danh. "Tôi không biết." Tần Đình Danh nhún vai một cái lắc đầu đáp lại. "Tôi có cách rồi." Âu Hoằng Phong nở một nụ cười gian tà, búng tay một cái khom người lại gần Lục Dĩ Tường cất giọng. "Là cách gì?" Lục Dĩ Tường cũng hơi khom người ánh mắt mong chờ một cách gì đó có hiệu quả, tác dụng. Dạ Thành Đông, Phương Thần cùng Tần Đình Danh cũng hóng hớt nghe thử xem đó là cách gì? Âu Hoằng Phong nhướng một bên mày lên từ từ nói: "Tối nay, cậu hãy đến quán bar rồi bọn này sẽ tìm cách chuốc say Bạch Nhã Băng giúp cậu cậu chỉ cần gạo nấu thành cơm với cô ấy là được." "Gì chứ? Tôi cảm thấy cách này có chút không ổn với lại bên cạnh của Tiểu Băng còn có hai vệ sĩ luôn kè kè đi theo làm sao có thể." Lục Dĩ Tường khẽ cau mày cảm thấy cách này không ổn, chỉ cần nghĩ đến cách này lòng anh lại dâng lên cảm giác bất an. "Có gì mà không ổn chứ? Sau khi hai người gạo nấu thành cơm rồi thì Bạch Nhã Băng sẽ ở bên cạnh cậu thôi gạo chính rồi thì còn không chịu gì nữa chứ? Còn về hai tên vệ sĩ tôi sẽ lo." Âu Hoằng Phong thản nhiên đáp lại. Tần Đình Danh nhíu mày, mặt hơi nhăn nhó, vặn vẹo hỏi:"Cái cách gạo nấu thành cơm của cậu thật sự là cách hay?" "Tất nhiên rồi." Âu Hoằng Phong gật đầu một cái thật mạnh khẳng định cách của mình chính là cách tốt, hiệu quả nhất. "Được! Vậy thì tối nay chúng ta hành động." Lục Dĩ Tường im lặng suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý với cách của Âu Hoằng Phong chỉ cần có thể theo đuổi được cô thì mọi chuyện sao cũng được. Tần Đình Danh thở mạnh một hơi lắc lắc đầu bó tay, chán nản với đám bạn của mình anh đã từng vài lần tiếp xúc với Bạch Nhã Băng nên anh cũng biết cô là người như thế nào? Cô không phải là một cô gái dễ ăn đến như vậy nếu dễ ăn như thế thì cô ấy đã không là người thừa kế của Bạch gia. Tần Đình Danh vỗ vỗ vai Lục Dĩ Tường cười như không:"Dĩ Tường! Cậu muốn làm thế nào thì tùy cậu tôi chỉ chúc cậu bình an vô sự qua tối hôm nay." Dạ Thành Đông cũng gật gật lên tiếng:"Tôi cũng chúc cậu bình an vô sự tôi không muốn ngày mai phải vào bệnh viện để thăm cậu đâu." Phương Thần nhăn mày nhăn mặt bật cười một tiếng, cảm thấy khó hiểu: "Hai cậu nói gì mà nghe ghê thế có cần nói quá thế không?" "Đúng đấy! Các cậu cứ nói quá lên thôi." Âu Hoằng Phong cũng cảm thấy Tần Đình Danh và Dạ Thành Đông làm quá lên làm gì có người phụ nữ nào mà dữ dằn đến thế.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau