Nàng hành lễ với hắn, Liễu Tịch Nguyệt cũng hành lễ với nàng, hắn muốn mời nàng cùng chèo thuyền du ngoạn, nhưng nàng khéo léo từ chối. Nàng nhìn thấy Liễu Tịch Nguyệt nhẹ thở ra một hơi, mà dường như hắn cũng thoải mái hơn một chút, nàng có chút mờ mịt nhìn bọn họ dần dần rời xa, rồi lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau…
"Nương nương, người làm sao vậy?" Miêu Cúc tiến lên đỡ lấy nàng, sờ sờ tay nàng lại chạm vào trán nàng, “Sắc mặt người hơi tệ, chúng ta hồi cung mời thái y đến xem đi.”
Quỳnh Như nhẹ gật đầu , mặc cho Miêu Cúc và Họa Trúc đỡ nàng hồi điện. Thái y cục lệnh Vương thái y đến chẩn trị, ông cũng chỉ nói do tâm tình buồn rầu, khai chút thuốc an thần là được, sau đó nhắc nhở nàng thoải mái tinh thần, nghỉ ngơi thật tốt, rồi cáo lui.
Đợi uống thuốc xong, nàng cho mọi người lui xuống, một mình tựa lưng ở đầu giường, tay nàng vuốt ve mặt dây chuyền ngọc bích chưa từng rời khỏi người nàng, ngọc này là vào năm thứ nhất bọn họ thành thân hắn tự tay điêu khắc cùng một kiểu với ngọc bội hắn đeo. Phần rỗng ở giữa mặt dây chuyền ngọc khó khăn lắm mới khảm vào một hình trái tim, ngụ ý rằng phu thê bọn họ sẽ mãi mãi đồng tâm, vĩnh viễn không bao giờ tách rời.
Đối với hắn nàng là tri kỉ. Những năm hắn chưa xưng đế, hắn đã từng vẽ lông mày cho nàng vào những buổi sáng sớm, cũng sẽ sưu tầm những loại ngọc cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung/2212012/chuong-5.html