Chương trước
Chương sau
''Còn phải hỏi sao?'' Diệp phu nhân cười ung dung.
''Nhưng...Hoàng thượng gặp nguy hiểm, con lại không thể hầu bên cạnh chàng ấy''
Diệp Tư Nhàn lại nghĩ tới đầu vai hắn bê bết máu tối qua, không biết bây giờ Hoàng thượng ra sao.
''Diệp tẩu tẩu?''
Triệu Nguyên Thuần không biết từ đâu xuất hiện, nhanh chân đi vào cửa cung tay thi lễ.
''Thuần Tiểu Vương gia? Sao người lại ở đây?'' Diệp Tư Nhàn kinh ngạc.
Triệu Nguyên Thuần lại thi lễ với Diệp phu nhân rồi mới mỉm cười.
''Hoàng huynh sai ta tới báo bình an cho Diệp tẩu tẩu, tối hôm qua chúng ta xông khỏi vòng vây, Hoàng huynh một mạch đi ra khỏi thành.
Diệp Tư Nhàn chỉ nghe thấy hai chữ bình an, toàn thân đều nhẹ nhàng thở phào.
''Không sao là tốt, không sao là tốt rồi''
Về phần ra khỏi thành hay đi đâu, chỉ cần trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, Hoàng thượng hắn nhất định bách chiến bách thắng, hắn là Quân chủ anh minh thần võ như thế, bày mưu tính kế, quyết định thắng bại sao cùng, hắn sẽ không thua.
Triệu Nguyên Thuần báo bình an xong thì rời đi.
Diệp Tư Nhàn dìu mẫu thân trở về phòng, rốt cuộc cũng thu hồi lại tim mình.
''Nương, nữ nhi ở trong cung sống rất tốt''
''Tốt là được rồi!'' Diệp phu nhân cười vỗ vỗ lưng nữ nhi, oán trách.
''Lúc trước ta và cha của con nghe nói con trúng tuyển, nương suýt thì khóc mù cả mắt, cha con vừa khuyên bảo ta vừa dùng khăn lau nước mắt, còn nhất định phải nói là bụi bay vào mắt!''
Diệp phu nhân kể lại những chuyện đã qua trước đây.
Hiện tại nghe như chuyện lý thú, nhưng lúc đó tê tâm liệt phế, chắc chỉ có mình có thể trải nghiệm.
Kể xong, Diệp Tư Nhàn chuyển lực chú ý đến chuyện lũ lụt lần này.
''Hàng năm cha đều phái người tuần tra đê, nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra vấn đề, sao lần này lại...''
''Đê là bị người ta dùng hắc hỏa dược nổ tung!'' Diệp phu nhân nói một câu động trời.
''Hắc hỏa dược?!!'' Diệp Tư Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối.
''Còn có tin đồn nói là vì Hoàng thượng nên mới bị nổ, là Hoàng thượng hại chết người!'' Diệp phu nhân bình tĩnh như thường.
''Sao có thể, Hoàng thượng chàng ấy là vì bách tính ngay cả mạng cũng không để ý, làm sao có thể...''
''Thế cho nên, cha con chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi, ông ấy chưa trải qua chuyện như vậy, vì để điều tra ra ai là kẻ tung tin đồn, ông ấy đã nửa tháng chưa về tới cửa, ca ca con cũng vậy...''
Diệp Tư Nhàn á khẩu không nói được gì.
Lời đồn một khi bị tung ra, Hoàng thượng nổ đê huyện Giang Hoài....haha! Phụ thân chẳng phải là gánh lấy tiếng xấu vu oan Hoàng thượng sao.
Phụ thân cả đời thanh liêm, nhà bọn họ sống thậm chí còn không bằng Hoa gia bán vải bên cạnh, y phục chắp vá, đồ ăn cũng là cơm rau dưa, ngoại trừ chi phí thường ngày thì bổng lộc còn lại ngay cả mua sách cũng không đủ.
Làm quan như vậy cũng có người muốn hãm hại sao?
...
Giờ khắc này, Thái hậu ngồi trong hậu hoa viên Ninh Thọ Cung hóng mát.
Nhạn Thu vội vàng chạy đến đưa một bức thư thật dày.
''Thái hậu nương nương, Vương gia phái người truyền lời, đây là danh sách tên người tuần phòng Kinh thành và Hoàng cung, những người trên đó người có thể tùy ý điều khiển, bọn hắn đều là tâm phúc nhiều năm của Vương gia''
''Có ý gì, chuyện lớn như vậy huynh ấy không định đến à?'' Thái hậu nhấp một ngụm trà lạnh, dùng khăn điểm khóe môi.
''Vương gia tất nhiên sẽ đến, nhưng dù sao Vương gia phụng chỉ đóng giữ Cam Châu, khống có ý chỉ của Hoàng thượng, ông ấy danh bất chính, ngôn bất thuận!''
''Thế nhưng người thì không như vậy, người là Thái hậu!''
''Một khi Hoàng thượng xảy ra chuyện, Đại hoàng tử của Hứa phi lại không dùng được nữa, triều thần trong cảnh bối rối chỉ có thể đi xin người! Nước một ngày không thể không có Vua, lập ai làm tân quân...còn không phải do người định đoạt sao?''
Nhạn Thu mỉm cười.
''Vậy cũng đúng'' khóe môi Thái hậu nhếch lên vẻ đắc ý ''Đã vậy, ai gia liền không khách khí!''
Bà đưa tay nhận danh sách, nhìn từ trên xuống dưới lần lượt từng cái, ghi lại tên tất cả những người này, lúc này mới xé thành từng mảnh nhỏ ném vào trong hồ nước cho cá ăn.
Mà cùng lúc đó, Cam Châu.
Bãi luyện binh ngoài thành, Triệu Trinh Thuyên càng già càng dẻo dai cưỡi trên chiến mã cao lớn, hô to với tướng sĩ bên dưới.
''Các huynh đệ, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, chúng ta ẩn náu nhiều năm như vậy, cơ hội cuối cùng cũng đến, các ngươi có muốn trở lại Kinh thành xem không?''
''Hồi Kinh! Quay lại Kinh thành!''
''Được! Nếu các huynh đệ đều có chí khí như vậy, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát! Bổn vương dẫn các ngươi trở lại Kinh thành ăn ngon uống sướng!''
Tướng sĩ bên dưới vung tay hô to, thanh âm sóng sau cao hơn sóng trước, chấn thiên động địa, Triệu Trinh Thuyên ngồi trên lưng ngựa nhiệt huyết sôi trào, giờ phút này, ông ta cảm thấy mình như trở lại hai mươi năm trước.
Ông ta không phải muốn đi đánh bại tiểu Hoàng đế, mà là muốn đánh bại Tiên Hoàng, đoạt lại nữ nhân mình yêu.
Cứ vậy, nữ nhân mến yêu đã già đi, biến thành con cờ của ông ta.
Nhưng năm đó không có dũng khí bước khỏi thành Cam Châu, không có dũng khí nói cầm vũ khí nổi dậy nghịch thiên cải mệnh, ông ta chung quy là tiếc nuối, ông ta bây giờ muốn bù đắp tiếc nuối.
Cùng lúc đó, trong ngoài thành huyện Giang Hoài.
Diệp tri huyện hơn năm mươi tuổi quỳ gối trước mặt Đế vương, đầu đầy mồ hôi: ''Hoàng thượng, vi thần vô năng, chỉ tra được là một đám người xứ khác chui vào thành từ mấy tháng trước, tung tin đồn về Hoàng thượng''
''Không cần phải nói'' Triệu Nguyên Cấp khoát tay, không muốn nghe những thứ này.
''Tình trạng thương vong của bách tính thế nào? Còn thiếu bao nhiêu lương thực, làm giao để giải quyết no ấm?!'' thứ Triệu Nguyên Cấp thật sự quan tâm là cái này.
''Đại bộ phận bách tính đều đã dàn xếp xong, bổn huyện từ trước đến nay cơm no áo ấm, trong kho có lương thực, cộng thêm Hoàng thượng đích thân hạ lương khoản cứu tế thiên tai, đủ chống nổi một năm này!''
''Vậy là tốt rồi!'' Triệu Nguyên Cấp hoàn toàn thả lỏng trong lòng.
''Ngươi lui xuống đi, à phải rồi, nghe nói con của ngươi lần này lập công lớn?''
''Hồi bẩm Hoàng thượng, khuyển tử cũng là tình cờ gặp phải người nhét hắc hỏa dược trên đê, trước đây nó từng đi qua Lĩnh Nam, từng thấy qua người xa khơi dùng loại đồ này nổ chết người, cho nên lúc đó thông tri bách tính gần đó tị nạn''
''Được! Không tệ!'' Triệu Nguyên Cấp cười nhàn nhạt.
''Có kiến thức tốt, cứu được tính mạng của mấy trăm bách tính, đợi chuyện lần này qua đi, trẫm sẽ thưởng xứng đáng cho hắn!''
''Đa tạ Hoàng thượng''
Ra khỏi quân trướng của Hoàng thượng, đầu gối Diệp Hoài Du cũng mềm ra, sau y phục đều ướt đẫm.
Ông duỗi tay áo lau mồ hôi trên thái dương, vịn lấy nhi tử bước từng bước tới xe ngựa rách nát của bọn họ.
''Chỉ biết là Hoàng thượng trẻ tuổi, lại không nghĩ Hoàng thượng làm việc lại điềm tĩnh như vậy, chậc chậc, ta đứng trước mặt ngài ấy như người trong suốt, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra''
Diệp Hoài Du vừa đi vừa nghĩ, làm một Thất phẩm Huyện lệnh, ông thế mà đích thân được Hoàng đế triệu kiến, đời này chính là chết cũng nhắm mắt?!
''Cha, người có cần phải tới mức đó không, dựa theo bối phận thì Hoàng thượng vẫn là con rể người mà!''
Diệp Tư Quân mặc một thân TSm màu mực, mày kiếm, mắt anh tuấn, dù là tóc buộc cao chỉ cài một thanh gỗ, cũng khó che được khí chất hiên ngang trên trán.
''Làm càn! Ngươi cái tên ranh con này, từ nhỏ đến tới con không chịu đọc sách cho chăm chỉ, lớn lên suốt ngày lông bông bên ngoài, mấy tháng không trở về nhà, con còn dám làm thân với Hoàng thượng, ta thấy là con không muốn sống nữa''
Diệp Hoài Du hung hăng mắng nhi tử, tâm tình căng thẳng hơn là nhẹ nhàng thoải mái.
''Đi thôi! Về nhà, Hoàng thượng nói...muội muội con trở về rồi''
Diệp Tư Quân: ''...''
''Cha, con là nhặt được còn muội muội mới là thân sinh đấy hả?''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.