Chương trước
Chương sau
Phùng An Hoài luôn hành động rất nhanh.
Đem chi tiết chuyện xảy ra trong cung những ngày hắn rời khỏi cung thuật lại hết một lượt.
''Không ai bắt nạt nàng ấy thì tốt''
''Dương thì vào lãnh cung rồi thì đừng ra nữa, giáng thành thứ dân''
Giáng truất Lục phẩm Quý nhân cần Đế vương đích thân hạ chỉ.
Lúc này hắn trở về bổ sung thánh chỉ, đày vào lãnh cung lập tức hoàn toàn danh chính ngôn thuận.
''Nô tài đi tuyên chỉ''
Phùng An Hoài mặc y phục chỉnh tề cầm phất trần lên, giao phó hai tiểu đồ đệ hầu hạ Hoàng thượng, mình dẫn theo hai tiểu thái giám đi về phía lãnh cung.
Mãi đến lúc này, trong cung chưa ai phát hiện tin tức Dương quý nhân đã tử vong.
Chuyện người chết trong lãnh cung như vậy ai phát hiện ra rồi tuồn tin ra trước, kẻ đó mang hiềm nghi lớn nhất.
Vòng qua hồ Thái Dịch trong Ngự hoa viên, xuyên qua phía cuối đường cung, Phùng An Hoài dẫn theo tiểu thái giám rốt cuộc đi vào lãnh cung bị vứt bỏ.
Đứng ở cổng, Phùng An Hoài từ xa đã ngửi thấy mùi vị mốc méo của việc lâu năm không tu sửa.
Hắn bịt mũi miệng hất phất trần lên.
''Đi, mời Dương quý nhân ra''
''Dạ''
Hai tiểu thái giám nhanh lẹ đi vào, Phùng An Hoài ở ngay bên ngoài chờ.
Ghét bỏ nhìn cỏ dại trong viện, trong lòng nghĩ tranh thủ tuyên thánh chỉ xong thì đi về.
Lúc này, bên trong đột nhiên truyền ra một tràng tiếng hét, hai tiểu thái giám mặt mày trắng bệch tè ra quần chạy ra, nửa đường suýt ngã trên đất.
''Chết....chết rồi''
''Phùng công công, người đã chết rồi, không biết từ khi nào, tử trạng rất thê thảm!'' tiểu thái giám nói năng không lưu loát.
''Chết rồi?'' Phùng An Hoài trợn to mắt, tự mình vén cỏ dại ra bước vào.
Lúc này làm gì còn nhớ được cái gì mốc cái gì không mốc meo.
Vào cửa tìm tới nội thất, quả nhiên thấy Dương quý nhân nằm trên đầu giường, sắc mặt căng trướng, da trên người đen nhánh, tử trạng đáng sợ.
''Quay về!!''
Hắn hất phất trần sải bước đi ra, chân tiểu thái giám run lập cập, chạy ở đằng trước.
...
Trong Ngự thư phòng, Phùng An Hoài bẩm báo chi tiết.
Triệu Nguyên Cấp uống một ngụm trà nguội: ''Chết thì chết, có gì mà ngạc nhiên''
Loại người này có thể sống trong cung tới bây giờ đã là kỳ tích.
''Hoàng thượng, có cần...tra không?''
''Không cần!'' Triệu Nguyên Cấp hiến nhiên không có hứng thú.
Mặc kệ là Dương thị trước đây cấu kết với Hoàng hậu, bi diệt khẩu thê thảm, hay là Dương thị đã đắc tội người nào khác, bị mưu hại, hắn đều không có hứng thú.
''Dương thị chết bất đắc kỳ tử, hạ táng theo nghi lễ Lục phẩm Quý nhân, để Nội vụ phủ xem xét xử lý, nhưng trợ cấp của Dương gia không thể thiếu, chiếu theo quy củ mà đưa''
''Rõ!''
Phùng An Hoài tuân lệnh, cho người tới Nội vụ phủ truyền lời.
Triệu Nguyên Cấp thấy hắn chạy tới chạy lui đầu đầy mồ hôi, bàn tay to lớn chỉ vào canh đậu xanh bày bên cạnh.
''Hoàng hậu lệnh cho Ngự thiện phòng chuẩn bị, trẫm không thích, thưởng cho ngươi''
''Đa tạ Hoàng thượng'' Phùng An Hoài tạ ơn.
...
Kỳ thật lễ táng Lục phẩm Quý nhân cực kỳ đơn giản, cho dù Nội vụ phủ không cắt xén, cũng không có đồ đạc gì, huống chi Hoàng thượng còn bồi thêm một câu, xem xét xử lý.
Ý tứ này rất rộng.
Xem xét phi tần được sủng ái, ý chính là tăng thêm đồ, Dương thị không được sủng ái như vậy, thì đó chính là tùy ý đi.
Dù là quấn chiếu rơm quẳng tới bãi tha ma cho chó hoang ăn, cũng sẽ không có người bàn cãi.
Trong Trữ Tú Cung.
Diệp Tư Nhàn đang ăn dưa mật, nghe tin không để lại dấu vết ngoắc ngoắc môi.
''Đáng đời!''
''Tiểu chủ người đừng nghĩ, ai trong cung mà không vui sướng?''
Hoàng thượng đã tuyên bố không tuyển tú nữa, phi tần trong cung chết một người thiếu một người, cho dù không được sủng ái, các nàng cũng mong càng ngày càng ít người.
''Thôi thôi, hôm nay xem như xúi quẩy'' Diệp Tư Nhàn khoát khoát tay, ngay cả dưa mật thích nhất cũng không muốn đụng vào.
Lúc này Xảo Yến bưng khay tiến vào từ bên ngoài, vén vải đỏ lên cho chủ tử nhìn.
''Làm có tốt không?'' Diệp Tư Nhàn bị y phục xinh đẹp hấp dẫn, đứng dậy bước qua xem.
''Thơm quá!''
Vuốt ve tơ lụa đủ màu sắc, thưởng thức kỹ thuật thêu tỉ mỉ tinh xảo, ngay cả nàng một kẻ không thể nào cầm kim khâu cũng nhìn ra được kỹ thuật thêu này không tầm thường.
''Các nàng ấy nhất định là mời tú nương tốt nhất may xiêm y cho chúng ta, nhìn đường cắt, hoa văn này, còn có kỹ thuật thêu hai mặt vô cùng khó này nữa'' Viên Nguyệt tặc lưỡi tán thưởng.
''Cũng may mà các nàng khéo tay cố gắng, nô tỳ đã kiểm tra, hoa văn đều không vượt quá phận, người yên tâm mặc''
Diệp Tư Nhàn gật đầu cười.
''Y phục này thơm quá, sao ta không biết trong cung chúng ta có loại vải này?''
Viên Nguyệt nhận lấy quan sát, nghĩ tới nghĩ lui: ''Đây là Tống Dung phi thưởng lúc chủ tử mới vào cung, lúc đó cái này là vật liệu quý giá, chúng ta không mặc được''
''Lúc chúng ta thu dọn đồ đạc dời cung, nô tỳ mới phát hiện chất liệu tốt như vậy, nên cũng đem đi''
''Phải rồi, ta cũng nhớ, lúc đó ta cũng thích, nói là thơm như vậy tiếc là không mặc được'' Diệp Tư Nhàn vừa nói vừa khoa tay.
Sau cơn mưa trời trong xanh, cung trang tinh xảo, váy cũng duỗi ra rủ xuống, đồ trang sức phối hợp bạch ngọc hoặc phỉ thúy, nhất định là nhẹ nhàng khoan khoái lại đẹp mắt.
''Nô tỳ không nhìn ra, từ khi nào tiểu chủ học được cách ăn mặc vậy?'' Viên Nguyệt trêu chọc nàng.
''Sao ta lại không biết cách ăn mặc, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy chứ, không phải sao?''
Lại hiện nguyên hình, hai ba câu là lại heo này heo nọ.
Triệu Nguyên Cấp mới vừa tới ngoài cửa cung Trữ Tú, chỉ nghe thấy từng tràng tiếng cười bên trong.
''Cười gì đó?''
Đế vương đột nhiên xuất hiện, người trong viện lập tức tuân theo quy củ, nên quỳ thì quỳ, nên hành lễ thì hành lễ.
''Tui ra hết đi''
Triệu Nguyên Cấp tự tay đỡ Diệp Tư Nhàn sải bước vào nội thất.
Viên Nguyệt bưng điểm tâm và trà đã chuẩn bị sẵn lên, dẫn theo tất cả cung nữ thái giám lui ra.
''Sao người lại tới đây?'' ngày đầu tiên hồi cung, không phải hẳn là đi cung Tê Phượng sao?
''Trẫn không muốn tới chỗ khác''
Triệu Nguyên Cấp nửa nằm trên giường, mặc cho Diệp Tư Nhàn giúp hắn vuốt huyệt thái dương.
''Lại gầy đi rồi, nhưng tinh thần sức lực vẫn còn tốt, trẫm sợ nàng bị bắt nạt, may mà lần này không làm trẫm thất vọng''
''Thần thiếp đương nhiên phải học được cách bảo vệ chính mình'' Diệp Tư Nhàn cười rất có thâm ý.
''Cuối cùng cũng trưởng thành hơn chút, may nàng là ái phi của trẫm, nếu là khuê nữ tương lai phải gả ra ngoài của trẫm, vẫn còn chưa trưởng thành thì đi đâu được?'' Triệu Nguyên Cấp gõ gõ đầu nàng.
''Còn không phải do Hoàng thượng nuông chiều à!''
Diệp Tư Nhàn nhíu mày vuốt vuốt, nói sang chuyện khác.
''Hoàng thượng, người tới thăm Công chúa không?''
''Tố phi dạy dỗ không tệ, trẫm rất yên tâm!''
Thật ra hắn không muốn đi, cho dù hài tử vô tội, nhưng đứa nhỏ đó mặt mũi cực kỳ giống Tống thị khiến hắn nhớ tới hồi ức không tốt đẹp.
''Lần này Tố phi bị ủy khuất, trẫm sẽ trán an thật tốt, nàng đừng suy nghĩ nhiều''
Diệp Tư Nhàn cho là hắn nói trấn an nghĩa là chạy tới thị tẩm người ta, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, lại nghe Hoàng thượng mở miệng.
''Ban thưởng mẫu thân nàng ấy làm Lục phẩm Cáo mệnh, ngày lễ ngày tết được cung ứng bổng lộc triều đình, còn có thưởng cho Bạch gia ở Giang Nam ngàn lượng bạc trắng, trăm lượng hoàng kim, nàng thấy có đủ không?''
Diệp Tư Nhàn: ''...''
''Thần thiếp thấy rất tốt!'' nàng nhoẻn miệng cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.