Chương trước
Chương sau
Hứa quý phi tức giận muốn bật ngửa.
''Chẳng lẽ ngươi xuống tay? Ngươi muốn hại Hoàng nhi của ta?''
Hoàng hậu cười lành lạnh, duỗi ống tay áo phượng bào: ''Hứa quý phi, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy.''
''Không có gì thì bổn cung đi trước, chờ thẩm ra kết quả bổn cung sẽ cho người báo với ngươi''
Nói xong nàng nhấc mép váy bước xuống bậc thang, dẫn theo cung nữ rời đi, chỉ còn Hứa quý phi vẫn quỳ ở đó.
Không trút giận được cho nhi từ, ngay cả quyền tra án cũng mất.
''Haha? Đây là sao chứ?''
''Trong lòng Hoàng thượng, Diệp quý nhân còn quan trọng hơn cả Hoàng nhi, đây chính là Trưởng tử của ngài ấy mà!''
''Mẫu phi! Mẫu phi!''
Đại hoàng tử gào thét chạy tới nội điện, ngay cả giày cũng không mang, nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ nàng.
''Mẫu phi, nhi tử muốn ăn thịt, muốn ăn gà quay, vịt nướng, đùi cừu nướng!''
''Con còn đang bệnh, thái y nói phải ăn thanh đạm''
''Không! Con không ăn!'' Triệu Trường Diên dùng sức kéo rách vạt áo Hứa quý phi, la lối khóc lóc lăn lộn.
''Không có ta ăn đùi dê, ta sẽ không ăn cơm, ta không ăn gì hết, cho đói chết ta đi!''
Đứa nhỏ sáu tuổi quả nhiên khác lúc bốn tuổi, lúc bốn tuổi là Tiểu Bá Vương, bây giờ chính là ác ma.
''Được được được!''
Hứa quý phi bất đắc dĩ thỏa hiệp, phân phó người tới Ngự thiện phòng, làm vịt nướng gà nướng và đùi cừu nướng.
''Con chờ một chút, bọn họ lập tức làm cho con''
''Nửa canh giờ, quá nửa canh giờ, bổn Hoàng tử sẽ tới lật tung đáy nồi của bọn hắn!'' Triệu Trường Diên giương nanh múa vuốt.
Hứa quý phi xem như không thấy nhi từ ngang ngược bá đạo, ngược lại cảm thấy vui mừng.
''Diên nhi, con nhảy nhót tưng bừng vậy thật là tố, tối qua con hù chết mẫu phi, lỡ con có chuyện gì, mẫu phi cũng không sống được''
''Mẫu phi lại nữa rồi!'' Triệu Trường Diên vô cùng chán ghét.
''Được được được, mẫu phi không nói nữa, đi, chúng ta tới nội thất chờ dùng bữa trua''
Hứa quý phi dẫn theo nhi tử trở lại căn phòng lúc trước nó từng ở.
Nơi này luôn được nàng gìn giữ. cho người quét dọn bố trí tỉ mỉ, vì nhi tử thỉnh thoảng có trở về thì còn có chỗ để săn sóc nó.
''Lúc trước nếu không vì Diệp quý nhân đó, con ta bây giờ còn đang ở đây, có thể hầu bên cạnh mẫu phi mỗi ngày''
Hứa quý phi vuốt ve gò má trên gương mặt non nớt của hài tử, chỉ cảm thấy nhi tử chịu ủy khuất vô cùng lớn.
Nàng không ngừng hỏi, Đức An Cung có tốt không, nhũ mẫu có tận tâm không, cung nữ thái giám có bắt nạt nó không, các tiểu Hoàng thúc ở Đức An Cung có bắt nạt nó không.
Hỏi đến Triệu Trường Diên suýt bùng nổ.
''Mẫu phi, người có thôi đi không, người hỏi bao nhiêu lần rồi!''
Hứa quý phi sửng sốt, giật mình cười: ''Con xem, mẫu phi đều là lo lắng cho con, quên mất''
Bên này hai mẹ con ấm áp.
Phía bên kia Hoàng hậu vừa rời Tây Hà Cung liền tới Thận hình ti.
Trên người của cung nữ tên Viên Nguyệt kia quả nhiên có một cái hồ lô hồng mã não y hệt, nàng còn một mực chắc chắn bản thân trong sạch, tới Ngự thiện phòng không bỏ thứ gì, cũng không hạ độc, chỉ vì tiểu chủ muốn sớm nướng bánh Trung thu ăn.
''Ai có thể chứng minh?''
''Thuần Tiểu Vương gia có thể chứng minh, tối qua Thuần Tiểu Vương gia có tới Cẩm Tú Hiên, còn cùng tiểu chủ nhà nô tỳ ăn bánh Trung thu''
''Ồ?''
Hoàng hậu lấy lại bình tĩnh, phái người tới Thư phòng mời Triệu Nguyên Thuần đến, quả nhiên được khẳng định.
''Tối qua thần đệ có tới Cẩm Tú Hiên, còn cùng Diệp quý nhân ăn bánh Trung thu''
Đứa nhỏ mười tuổi đã có khí chất thiếu niên, không thể nói được lời bảo y tránh tị hiềm, Hoàng hậu chỉ trầm mặc gật đầu.
''Trở về đi, chăm chỉ đọc sách''
''Đa tạ Hoàng hậu''
Sau khi Triệu Nguyên Thuần trở về, Hoàng hậu bình tĩnh nhìn Viên Nguyệt.
''Bổn cung đã điều tra rõ, ngươi là bị oan, người đâu, thả nàng ta ra''
Viên Nguyệt dập đầu nói lời cảm tạ, được cởi trói.
Ánh mắt Hoàng hậu sáng rực nhìn chằm chằm cung nữ vu cáo người khác kia: ''Nhìn như vậy, tối qua người hạ độc chính là ngươi rồi?''
''Không phải, Hoàng hậu nương nương, không phải nô tỳ...''
''Còn dám giảo biện! Người đâu, dùng đại hình cho bổn cung!''
Hoàng hậu hạ nghiêm lệnh, rất nhanh sau đó Thận hình ti lại vang lên tiếng thét tê tâm liệt phế của cung nữ.
''Tiểu chủ, Mỹ nhân, Dương mỹ nhân người mau tới cứu nô tỳ..''
''Nô tỳ khai, khai hết!''
''Là Dương mỹ nhân giao phó nô tỳ đi trộm mặt dây chuyền, vu hại chủ tớ Diệp quý nhân, nô tỳ đều là tuân theo mệnh lệnh của tiểu chủ, nô tỳ vô tội, xin Hoàng hậu nương nương minh giám!''
Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, đi tới chỗ cung nữ đẫm máu, ghét bỏ rút khăn che mũi.
''Tiện tỳ nhà ngươi, bản thân bị Đại hoàng tử bắt nạt, ghi hận trong lòng muốn hại Đại hoàng tử, thế mà đẩy lên đầu chủ tử của ngươi, thật ghê tởm!''
''Đánh! Đánh thật nặng cho bổn cung!''
Hoàng hậu ra lệnh, cung nữ càng thảm hơn lúc nãy.
Ghế hùm, roi dắt, Lang Nha bổng, từng cái thay phiên đánh tới, lúc cung nữ kia thấy thanh sắt nung đỏ hướng tới mặt nàng, rốt cuộc không thể khai ra nữa.
''Là nô tỳ tự gây ra, không có liên quan đến tiểu chủ, là Đại hoàng tử bắt nạt nô tỳ, nô tỳ ghi hận trong lòng''
''Thật vậy sao?'' Hoàng hậu hài lòng nhìn nàng.
''Là thật, mỗi câu mỗi chữ đều là thật'' cung nữ vừa nói vừa thổ huyết.
''Vậy là tốt rồi, người đâu, tìm một người tới nói với Hứa quý phi, bản án đã tra rõ'' Hoàng hậu vừa lòng thỏa ý rời đi.
...
Tây Hà Cung.
Hứa quý phi nghe được kết quả, tức giận suýt chút lật bàn.
''Đem tội danh lớn như vậy đổ lên đầu một tiểu cung nữ, Hoàng hậu nương nương càng ngày càng có bản lĩnh''
''Mẫu phi, con không có bắt nạt cung nữ đó'' Triệu Trường Diên không vui.
''Đương nhiên là mẫu phi biết!''
Hứa quý phi nghiến răng nghiến lợi: ''Con yên tâm, một ngày nào đó, mẫu phi sẽ lấy lại công đạo cho con''
Hoàng hậu yên lặng lâu như vậy, giờ đã muốn lên mặt rồi sao?
Cũng không nghĩ xem cô ta dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào cái bụng vạn năm không có tin vui của cô ta sao?
Cung Tê Phượng, Hoàng hậu tựa trên giường, Dương mỹ nhân quỳ xuống đất cảm kích.
''Không cần tạ bổn cung, ngươi làm rất tốt, chỉ là bổn cung không để ý đến địa vị của Diệp quý nhân, lúc này mới không thể lật đổ cô ta''
''Hoàng hậu nương nương, cô ta chỉ là một Quý nhân nhỏ nhoi, chẳng lẽ thật sự không có cách? Cứ để cô ta ung dung như vậy?''
Dương mỹ nhân rốt cuộc cũng tìm được chỗ dựa trong cung, cho nên ra tay với 'chỗ dựa cũ' của mình đặc biệt hung ác.
''Đương nhiên sẽ không!'' Hoàng hậu nhàn nhạt lườm nàng ta.
''Ngươi muốn trèo lên, muốn không bị ủy khuất trong cung, bổn cung có thể giúp ngươi, nhưng sủng ái của Hoàng thượng chỉ có thể do chính ngươi tranh lấy, ngươi cũng biết ngay cả bổn cung cũng không có được sủng ái của mình'' giọng Hoàng hậu lạnh nhạt.
''Thần thiếp chỉ mong được Hoàng hậu nương nương che chở, không dám hy vọng cái gì khác xa vời''
''Vậy thì tốt, ngươi hiểu chuyện như vậy, bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi''
Dương mỹ nhân dập đầu cảm tạ, Hoàng hậu cười nhạt, phất tay để nàng ta rời đi.
''Nương nương, Dương mỹ nhân này có đáng tin không?'' Ngọc Đường bán tín bán nghi nhìn bóng người dần khuất.
''Vậy ngươi thấy trong tay bổn cung còn vũ khí nào lợi hại hơi sao? Dao găm không dùng tốt, dù sao cũng tốt hơn so với tay không tấc sắt!'' Hoàng hậu nhếch môi cười lạnh.
'Bệnh' lâu như vậy, nàng cũng hiểu rõ được hậu cung này.
Muốn giữ vững địa vị bảo vệ thể diện, phải lấy Hoàng thượng làm đầu.
Không hy vọng tình cảm phu thê xa vời gì, cũng chỉ là lừa gạt thế nhân mà thôi.
Ở chỗ này của nàng, dù là một con kiến mà Hoàng thượng thích, nàng cũng phải cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, không cho nó chịu một chút ủy khuất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.