Chương trước
Chương sau
Nếu nhân gian có Địa ngục, Triệu Nguyên cấp cảm thấy đại khái chính là trông như đêm nay.
Trước kia xem sử sách, trong đó có anh hùng róc xương chữa độc, hắn cảm thấy chỉ thường thôi, nam tử hán đại trượng phu thì cái này có gì đâu phải khoác lác.
Nhưng lúc hắn cũng đang cắt thịt khâu lại chữa thương, mới phát giác anh hùng quả nhiên vẫn là anh hùng.
Dù hắn cũng không rên một tiếng nào, để Tề thái y và Phùng An Hoài phối hợp cúi đầu xuống, nhưng mồ hôi của hắn dường như thấm ướt chăn nệm.
Sáng sớm rạng đông, Tề thái y rốt cuộc cũng dùng kéo cắt chỉ thắt nút khâu.
''Khởi bẩm Hoàng thượng, vết thương đã xử lý tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn hẳn sẽ không nứt ra nữa, chỉ cần người bôi thuốc đúng hạn, một tháng là có thể khá lên''
''Ừm'' Triệu Nguyên Cấp từ từ nhắm mắt nằm trên giường, giọng khàn khàn phát ra một chữ.
''Cút ra ngoài, nếu dám nói một chữ nào ra, trẫm tru di cửu tộc ngươi''
Giọng nói khàn khàn hết sức lạnh lẽo, có trời mới biết hắn phí hết bao nhiêu khí lực mới kiềm chế được tâm tình muốn gϊếŧ thái y.
''Dạ, vi thần biết, vi thần cáo lui'' Tề thái y sợ chết khiếp rời đi.
...
Tiễn thái y, Phùng An Hoài đang định đi nghỉ một lát, căn dặn đồ đệ hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, có việc cần phải đến gọi hắn.
Nhưng lúc này Lục Vương gia tới, nhìn cũng là bộ dạng hết sức mệt mỏi.
''Hoàng thượng đâu?''
''Hoàng thượng ở bên trong, tối hôm qua vừa mới....Ài, Lục Vương gia, Hoàng thượng còn chưa tỉnh đâu''
Phùng An Hoài đang định cản, Triệu Nguyên Triệt đã sải bước dài đi vào, còn Triệu Nguyên Cấp bên trong cũng luôn tỉnh.
Đau đớn thấu xương khiến hắn khó mà ngủ được.
''Hoàng huynh!'' Triệu Nguyên Triệt bịch một tiếng quỳ gối bên đầu giường, mặt mũi đầy áy náy.
''Thần đệ tra cả để, đều không cạy được miệng hai người kia, nhưng bọn hắn nói chuyện nghe như khẩu âm của Cam Châu''
Trên đường Hoàng huynh hồi Kinh đột nhiên gặp chuyện, bọn hắn không kịp chuẩn bị gì, bị thích khách đánh trở tay không kịp.
Mặc dù có mang theo ám vệ và thị vệ, nhưng đối phương dường như đã lên kế hoạch rất kỹ, nhân số đông đảo huấn luyện nghiêm chỉnh, đánh chiêu nào cũng trí mạng, huyết chiến liên tục nửa canh giờ thấy không đỡ nổi thì đồng loạt rút lui.
Toàn bộ quá trình đánh nhanh thắng nhanh không một kẻ hở.
Triệu Nguyên Cấp và Triệu Nguyên Triệt hai người dốc hết sức lực mới chỉ giữ lại được hai tội nhân, nhưng miệng bọn hắn sống chết không cạy ra được.
''Cam Châu?''
Triệu Nguyên Cấp nhíu mày: ''Đó không phải là đất phong của Huệ Vương thúc sao?''
''Phải'' Triệu Nguyên Triệt hết sức uể oải.
''Nhưng Huệ Vương thúc tại sao lại ám sát Hoàng huynh, người trong cả thiên hạ đều tạo phản, nhưng Huệ Vương thúc sẽ không tạo phản''
Từ nhỏ tới lớn, nếu không phải Huệ Vương thúc âm thầm che chở ba mẹ con y chu đáo, chỉ sợ bọn họ đã sớm mất mạng dưới tay của Liên quý phi rồi.
Nếu Huệ Vương thúc muốn tạo phản, trực tiếp không hỗ trợ kẻ nào là được, làm gì phò tá xong lại làm phản, còn dẫn tới tội danh phản tặc.
''Thật sao?'' khuôn mặt triệu Nguyên Cấp bình tĩnh, trên khuôn mặt tái nhợt không nhìn ra cảm xúc.
''Phải''
Nếu như nói tình cảm mà Triệu Nguyên Cấp nhận được là trộn thêm nước, thì tình yêu thương mà Triệu Nguyên Triệt nhận được từ Huệ Vương là thật.
Người ta một khi dính phải tình cảm chí thân sẽ dễ dàng mất lý trí, lại càng dễ xuất hiện thiên vị.
''Có lẽ vậy, chuyện này trước mắt không tra, nếu hai tên thích khách đó đã không muốn nói, vậy bí mật tiễn chúng lên đường đi'' Triệu Nguyên Cấp nhẹ nhàng khoát tay.
''Chuyện ta bị thương tuyệt đối không được cho kẻ nào biết, Thái hậu cũng không được''
''Dạ, Hoàng huynh''
Một chút chừng mực này Triệu Nguyên Triệt vẫn phải có.
Triệu Nguyên Cấp gật đầu, nói với y Thái hậu nhớ y, sau đó cho người tiễn y rời đi.
Sau khi Triệu Nguyên Triệt rời đi, Triệu Nguyên Cấp cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Hôm nay không thượng triều, lý do là đêm qua tấu chương quá nhiều, dọc đường bôn ba quá mệt nhọc.
Ngày mai hắn cũng có thể tìm lý do nghỉ ngơi.
Nhưng ngày kia nếu không xuất hiện trước mặt triều thần, sẽ có người bắt đầu hoài nghi, thậm chí kẻ phía sau kia sẽ bắt đầu gieo rắc sự hoang mang, nhiễu loạn triều cục.
Triệu Nguyên Cấp nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, hai tay nắm chặt thành quyền.
Không, hắn tuyệt đối không cho phép!
Khẩu âm Cam Châu, tử sĩ, ám sát, Huệ Vương thúc, chính là người đúng không?
Thế nhưng là tại sao?
Đôi lại là bất cứ kẻ nào mưu phản, hắn cũng không thể khó chấp nhận như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác là Huệ Vương thúc.
Mấy năm nay mình chưa từng bạc đãi ông ấy, quyền lợi, vàng bạc, thậm chí nữ nhân, có thể cho hắn đều cho hết, chẳng lẽ còn chưa đủ?
...
Chuyện của Chiêu Dương Cung kín không kẽ hở.
Đám người hậu cung chỉ biết Hoàng thượng dọc đường bôn ba mệt nhọc, liên tiếp hai ngày không có vào triều, cũng chưa đến hậu cung, ngay cả chỗ Diệp quý nhân được sủng ái nhất cũng không tới.
Trong lòng các nữ nhân cân bằng, hết sức chuyên chú gia nhập đại quân tranh đoạt Công chúa.
Thái hậu nói không câu nệ xuất thân chỉ cần phẩm hạnh, đức hạnh tốt.
Từ Hoàng hậu đến các Mỹ nhân Tài tử đều muốn nuôi dưỡng Công chúa, đều thay đổi chiêu trò thủ đoạn, hoặc lấy lòng Thái hậu, hoặc lấy lòng Công chúa.
Vừa vặn đầu tháng bảy là đến sinh nhật Đại công chúa.
Thái hậu cho tổ chức tiệc sinh nhật Công chúa ở Ninh Thọ Cung, tất cả mọi người hậu cung tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật tới tham gia.
Ninh Thọ Cung luôn vắng ngắt đột nhiên náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, Hứa quý phi hỏi Thái hậu: ''Không biết chuyện này làm sao định đoạt, Thái hậu nương nương, người đã chọn xong chưa?''
''Con nói đúng, cũng tới lúc quyết định rồi, cũng không thể để Công chúa cứ đi theo lão bà này chịu ủy khuất'' Thái hậu gắng gượng vui tươi hớn hở.
Hứa quý phi vội vàng thỉnh tội: ''Ý thần thiếp không phải như vậy, chỉ là...thần thiếp thấy các muội muội đều mong đợi, một lòng muốn giúp Thái hậu nương nương san sẻ''
''Được, được; Thái hậu vui vẻ vỗ tay Hứa quý phi ''Con là đứa nhỏ hiếu thuận, ai gia đều biết''
''Nhưng mà...'' ánh mắt Thái hậu liếc nhìn đám người.
''Cái này là chuyện lớn, ai gia một mình không làm chủ được, Hoàng hậu, con là đích mẫu, ý của con thế nào?''
Hoàng hậu ngồi bên còn lại của Thái hậu, thần sắc luôn lạnh lùng, tư thế cao cao tại thượng.
Nghe thấy Thái hậu hỏi nàng, cũng chỉ đoan trang giật giật khóe môi.
''Mắt nhìn người của mẫu hậu là tốt nhất, vẫn là người nên thương lượng chuyện chọn người với Hoàng thượng thì tốt hơn, thần thiếp không có ý kiến''
Lời này thỏa đáng vừa vặn lại khách khí, chỉ tiếc nói như không nói.
Trong lòng nàng có oán khí, cũng đã nhẫn nhịn lâu.
Thái hậu hồi cung nói muốn cho nàng chỗ dựa, nói muốn giúp nàng đoạt lại cung quyền, mỗi một cái đều không làm được, thậm chí ngay cả chọn dưỡng mẫu cho Công chúa cũng có thể vòng qua mình.
Muốn nói trong cung ai thích hợp nuôi dưỡng Công chúa nhất, còn có ai thích hợp hơn mình sao?
Muốn thật sự tốt cho hài tử, còn cái gì tốt hơn con đường tắt để Công chúa trở thành con của đích thê?
Những chuyện này Thái hậu không hiểu sao? Nhưng bà ta chính là vòng qua mình, còn khua chiêng giống trống cười nói với Hứa quý phi, còn nói cái gì không quan trọng xuất thân cao thấp.
Chẳng lẽ muốn nàng đi tranh giành một tiểu nha đầu với đám Mỹ nhân,Tài tử? Chẳng phải là xấu hổ mất mặt lắm sao.
Hoàng hậu dứt lời, trong lòng mọi người thổn thức, cũng quá qua loa rồi, chẳng lẽ là không thích Công chúa?
Đám người đang nghi vấn, chỉ thấy Hoàng thượng dẫn theo Phùng An Hoài đột nhiên tới, sau lưng còn có tiểu thái giám bưng khay vải đỏ theo, giống như mang lễ vật tới.
''Hoàng đế tới đúng lúc, vừa vặn thương lượng một chút đem Công chúa giao cho ai thì phù hợp?'' Thái hậu cười ha hả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.