Chương trước
Chương sau
Dương mỹ nhân chưa từ bỏ ý định còn muốn nói gì đó.
Diệp Tư Nhàn phơi nắng đầu đầy mồ hôi, vội vã muốn trở về tránh mát, dứt khoát nói.
''Dương mỹ nhân, Cẩm Tú Hiên không chào đón ngươi, nữ nhân ác độc như ta làm sao dễ dàng để cho ngươi hạ độc chết ta thêm lần nữa?''
''Thật có lỗi, ta không thể mời ngươi tới'' nói xong vội vàng rời đi.
''Cô ta....biết''
Mình hạ độc Diệp quý nhân, truyền tin đồn nàng bức tử mẹ đẻ của Công chúa thế mà bị nàng biết hết.
''Một quý nhân nhỏ nhoi, nhà nghèo như vậy, trên người nhất định không có bạc, cũng không thấy Hoàng thượng cho cô ta vàng bạc tài bảo gì, cô ta vậy mà có thể lấy được nhiều tin tức trong cung như vậy!''
Dương mỹ nhân không tưởng tượng nổi, cung nữ Xảo Trúc cũng không hiểu.
''Nhưng mà tiểu chủ, nếu Diệp quý nhân đã biết, tại sao cô ta không vạch trần chúng ta?''
Câu này khiến Dương mỹ nhân lạnh sống lưng, nàng thật sự rộng lượng vậy sao? Hay là chuẩn bị tích góp rồi trả thù một lượt.
''Quay về, Xảo Trúc, chúng ta về thôi!'' Dương mỹ nhân dẫn theo cung nhân vội vàng rời đi, sắc mặt tái nhợt.
...
Thái hậu và Hoàng hậu hồi cung, thần hôn định tỉnh khôi phục bình thường.
Các phi tần mỗi ngày tới thỉnh an Hoàng hậu, còn thường xuyên tới Ninh Thọ Cung bồi Thái hậu.
Nhưng 'bệnh' của Thái hậu càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt vàng như nến, ăn không ngon, mắt thường cũng có thể thấy đang ngày càng gầy.
''Thái hậu nương nương, người rốt cuộc là làm sao?''
Hứa quý phi tựa bên giường Thái hậu lo lắng, Hoàng hậu ngược lại là chết lặng ngồi bên cạnh.
''Bệnh cũ không có gì đáng ngại, trước đó ai gia mùa hè kén ăn, người già có tuổi rồi, càng lúc càng không dùng được nữa''
''Thái hậu tự giễu cười, thần sắc bỗng nghiêm túc.
''Lại nói, có chuyện luôn đọng trong lòng ai gia, không biết phải nói thế nào?''
''Nương nương người cứ nói?'' Hứa quý phi rất tích cực, Hoàng hậu cũng không cứng nhắc nữa, quay đầu nhìn qua.
''Đại công chúa cũng đã bốn tuổi, thân thể ai gia ngày càng tệ, thực sự không nuôi dạy được nó, các con không ngại thương lượng tìm một dưỡng mẫu cho nó đi''
''Không câu nệ xuất thân cao thấp, phẩm hạnh nhất định phải tốt...''
Thái hậu còn chưa dứt lời, Bạch quý nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, Diệp Tư Nhàn trông thấy mắt nàng ấy bắn ra tia sáng.
''Dạ!'' Hứa quý phi cung kính đáp ứng.
''Công chúa kim chi ngọc diệp, thần thiếp nhất định tận tâm tận lực''
Hoàng hậu há miệng vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy Hứa quý phi tích cực như vậy, Thái hậu lại nắm tay nàng ta.
Ánh mắt ảm đạm, cũng ngậm miệng không nói.
...
Phải chọn dưỡng mẫu cho Công chúa.
Hậu cung có đại sự như vậy, ai còn quan tâm Thái hậu và Hứa quý phi.
Chủ vị nương nương ai với ai không hợp nhau, ai đột nhiên tốt với ai hơn, đều không phải chuyện các nàng có thể quản.
Ngược lại là Đại công chúa, một khi nhận dưỡng mẫu, sau đó cả đời không cần lo nữa.
Bất luận là địa vị hay sủng ái, đều là ván đã đóng thuyền.
Huống chi chỉ là một Công chúa, sau này bản thân có Hoàng tử cũng không xảy ra xung đột, dạng lợi bất cập hại này ai mà không muốn tranh giành.
Yêu Nguyệt Cung.
Dương mỹ nhân hết sức kích động, hồi cung liền cho người đi hối lộ nhũ mẫu của Công chúa, nghe ngóng xem Công chúa thích gì.
''Quy củ trong cung, Chính tam phẩm trở lên mới có thể nuôi dưỡng hoàng tự, nếu ta nhận nuôi Công chúa, vậy ít nhất cũng sẽ là Tần vị''
''Dương tần nương nương? Không không không, cái này nghe không hay, vẫn là có phong hào thì tốt hơn...''
Dương mỹ nhân đang mơ mộng tương lai, người khác cũng không nhàn rỗi.
...
Hoa quý nhân hồi cung liền sắp xếp cho người ra ngoài cung làm một mớ đồ chơi.
''Bất luận gia thế tướng mạo, trong cung còn ai hợp hơn ta sao?''
''Theo nô tỳ thì không có, tiểu chủ người tính tình hoạt bát sáng sủa, xuất thân thư hương môn đệ, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, Công chúa không giao cho người thì giao cho ai đây? Chẳng lại lại là mấy Mỹ nhân Tài tử kia sao?''
Cung nữ Chiêu Duyệt an ủi tiểu chủ của mình.
Nhưng Hoa quý nhân hiển nhiên không khinh địch như vậy: ''Ngươi đừng quên, trong cung cũng không chỉ có mình ta là Quý nhân''
''Bạch quý nhân, còn có Diệp quý nhân nữa, hai người này gần như mặc chung một cái ống quần, ta một mình đơn phương độc mã, chỉ sợ ở thế bất lợi...''
''Cho nên tiểu chủ người phải nghĩ chút biện pháp, nô tỳ cảm thấy người trước tiên cứ dỗ cho Công chúa vui là được''
''Thôi thôi, mấy người các ngươi giúp ta nghĩ cách đi, thời tiết oi bức, ta phải đi nghỉ một lát''
...
Ở Cẩm Tú Hiên, Diệp Tư Nhàn đang khuyên Bạch quý nhân dũng cảm lên.
''Ta xuất thân thấp hèn, cái gì cũng không biết, ta chắc chắn là không được, nhưng Bạch tỷ tỷ, ta cảm thấy tỷ mạnh hơn Hoa quý nhân nhiều, tỷ mà ra tay chắc chắn là được''
''Nhưng ta không chắc, muội không thấy Hoa quý nhân đó một bộ dạng....nhất định phải được à?''
''Nhưng mà...ta luôn cảm thấy nàng ta không tốt như tỷ'' Diệp Tư Nhàn nói lời thật.
Bạch quý nhân mặc một bộ váy màu xanh ngọc, tư thế ưu mỹ ngồi trên giường gần cửa sổ, ngước cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ một cảnh đơn giản như vậy, Diệp Tư Nhàn cũng ngây người ''Khí chất này, chỉ sợ toàn cung đều không có người thứ hai''
Không hiểu sao, Diệp Tư Nhàn có trực giác.
Mình chẳng mấy chốc sẽ quỳ trên đất gọi Bạch tần nương nương, thậm chí có thể được ban cho một phong hào thật hay.
''Nếu là thật thì tốt biết bao...'' Diệp Tư Nhàn mơ ước.
...
Tháng sáu giữa hè, hậu cung vốn yên lặng, vì chọn dưỡng mẫu cho Đại công chúa mà xôn xao huyên náo.
Diệp Tư Nhàn không có phần thắng, nên dứt khoát không tranh, mỗi ngày lôi kéo Bạch quý nhân nghiên cứu thảo luận cách nuôi trẻ con.
Vốn cho rằng ngày tháng cứ nhàm chán như vậy.
Không ngờ ngoài cung đột nhiên truyền đến tin tức, Hoàng thượng muốn hồi cung.
''Hoàng thượng? Hoàng thượng ngài ấy muốn trở về rồi?'' Diệp Tư Nhàn kinh hỉ nhảy cẫng lên.
''Tiểu chủ người kiềm chế chút đi, để người ngoài trông thấy thì ra cái gì!'' Viên Nguyệt dở khóc dở cười.
Diệp Tư Nhàn cũng bắt đầu cho Tiểu Tần Tử đi nghe ngóng.
''Ngươi tìm hai người ra ngoài cung, hỏi thăm một chút lần này Hoàng thượng có mang thêm ai về không?''
Viên Nguyệt dở khóc dở cười: ''Người cũng to gan quá, dám nghe ngóng lung tung như vậy, nô tỳ khuyên cũng khuyên không nổi''
''Ngươi biết cái gì, cái này gọi là tình sâu nghĩa nặng''
Từ lúc biết tin, Diệp Tư Nhàn liền bắt đầu trông ngóng Triệu Nguyên cấp trở về.
Chờ đợi như vậy ròng rã hơn mười ngày.
Cuối tháng sáu Triệu Nguyên Cấp vào Kinh thành, đến Hoàng lăng tế tổ trước, sau đến chùa của hoàng thất ở ngoài thành tế thiên, cầu xin trời cao ban phúc lành.
Bận rộn mấyn gày như vậy.
Lúc Diệp Tư Nhàn đường đường chính chính trông thấy Triệu Nguyên Cấp bị phơi nắng thành màu lúa mạch đứng trước mặt mình, nàng rưng rưng nước mắt lập tức nhào tới.
''Người còn biết trở về''
Triệu Nguyên Cấp bị va phải lùi lại mấy bước, vững vàng đỡ được thân thể nhỏ nhắn xinh xắn.
''Vô lý, không phải là trẫm xong việc lập tức về đây đầu tiên sao?''
Diệp Tư Nhàn lúc này cũng hiểu chuyện.
''Người vẫn nên đổi chỗ đi, Thái hậu bệnh, Hoàng hậu nương nương có công hầu bệnh, Hứa quý phi có công quản lý lục cung, Đại hoàng tử và Đại công chúa cũng cần Hoàng thượng bầu bạn''
Càng nói càng ủy khuất, Diệp Tư Nhàn rưng rưng nước mắt ôm chặt không buông.
Triệu Nguyên Cấp vỗ vỗ lưng nàng: ''Không cần phải cân nhắc nhiều như vậy, hoàng cung là nhà của trẫm, muốn đi đâu thì đi đó? Cần phải giải thích với ai sao?''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.