Gần như cùng lúc đó, một nữ hài nhi ngọc tuyết đáng yêu bím tóc buộc sừng dê lanh lợi đi tới bên cạnh Bạch quý nhân, hiếu kỳ nhìn chằm chằm dụng cụ vẽ tranh trong tay Bạch quý nhân. ''A? Đây là cái gì?'' ''Đại công chúa, người mau quay lại, đừng xem'' Các nhũ mẫu cô cô quỳ hành lễ với hai vị Quý nhân, cười nịnh nói: ''Hai vị Quý nhân thứ tội, Công chúa chạy nhanh quá, chúng nô tỳ không đuổi kịp, quấy rầy hai vị xin hãy thứ lỗi'' Bạch quý nhân ngược lại không quan trọng, chủ yếu là Diệp quý nhân kia, đúng là có thù tất báo, cực kỳ độc ác. Lỡ đâu chọc đến nàng, chẳng phải là Công chúa xui xẻo rồi sao. Hài tử không có mẹ, không có ai che chở. Cho dù lúc trước Tống thị không chú ý, mấy vị cô cô bên cạnh Công chúa đều là tuyển chọn tỉ mỉ trong cung, họ đối đãi với Công chúa vẫn rất để ý, biết nóng biết lạnh một mực tận tâm chăm sóc. ''Cô cô không cần phải khách khí, Công chúa cũng không có quấy rầy'' Bạch quý nhân cúi đầu nhìn tiểu cô nương ánh mắt đầy hiểu kì, nhẹ nhàng để bút xuống, ngồi xuống ngang với nó. ''Công chúa, người cũng thích vẽ tranh à?'' Tiểu công chúa nhìn dụng cụ vẽ tranh, lại nhìn Bạch quý nhân đang cười nhàn nhạt, bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn khẽ gật đầu. ''Thích'' đứa bé thanh âm non nớt, ánh mắt lại sáng long lanh làm người ta đau lòng. ''Vậy người muốn học không?'' ''Muốn'' Tiểu công chúa nhìn chằm chằm cọ dày, cắn cắn ngón tay nhỏ xíu trắng nõn nà, trong mắt đều là khát vọng. ''Được, vậy ta dạy cho người'' Bạch quý nhân lấy tay nó ra khỏi miệng, lấy một cây bút vừa đủ nhỏ đặt trong tay Công chúa, bao lấy bàn tay của Công chúa, nhất bút nhất họa trên tờ giấy. Hài tử bốn tuổi không khóc cũng không nháo, thần sắc chăm chú nhìn chằm chằm bút trong tay, bộ dáng văn nhã bé xíu khiến người ta giật mình. ''Bạch tỷ tỷ, ta cảm thấy Công chúa tương lai nhất định sẽ là một tài nữ'' Diệp Tư Nhàn ngồi chống cằm sau lưng các nàng, cảm thấy khói trên sông mênh mông trong hồ Thái Dịch rất đẹp, nhưng cũng không bằng cảnh tượng ấm áp trước mắt. Mấy cô cô kia nghe thấy Diệp Tư Nhàn nói chuyện, lập tức khẩn trương, Diệp Tư Nhàn cười lắc đầu không rảnh để ý, trêu ghẹo nói. ''Hay là sau này tỷ đưa Công chúa về nuôi đi'' Bạch quý nhân tài hoa lại thích trẻ con, nuôi Công chúa đúng là không có gì thích hợp bằng. Hài tử bốn tuổi đã qua giai đoạn quậy phá, thời gian còn lại chỉ cần dạy dỗ thật tốt, nhất định sẽ rất hiểu chuyện. ''Muội nói bậy bạ gì đó'' Nàng cười khẽ lắc đầu, nhưng trong mắt nơi bí mật nhất hiện lên một vòng ánh sáng, nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng biến thành ảm đạm. Cứ cho là nàng đồng ý nuôi dưỡng, cứ cho là nàng thích trẻ con, thì sao chứ? Đại công chúa được nuôi bên cạnh Thái hậu, chẳng lẽ không tôn quý hơn ở đây, huống chi đi theo Thái hậu tốt như vậy, sao phải để cho nàng nuôi. Bạch quý nhân nhẹ nhàng buông Công chúa ra, vỗ vỗ tấm lưng nhỏ nhắn xinh xắn. ''Đi thôi'' Tiểu công chúa nắm lấy bút vẽ lanh lợi rời đi, Bạch quý nhân mỉm cười nhìn chằm chằm tiểu cô nương đáng yêu, trong mắt là sự cưng chiều nhàn nhạt thật lâu không tan. ''Ta lại thấy Thái hậu đối với Công chúa không phải rất để tâm đâu'' nàng lành lạnh cười, cũng không nhắc nữa. Cầm theo bức tranh vẽ không đẹp của Công chúa, đường cong xiêu vẹo, sắc thái cũng không đều, cảnh đẹp của hồ Thái dịch bị vẽ dở dở ương ương, thậm chí còn vết mực to to nhỏ nhỏ. Nếu là bình thường, loại tranh xấu như vậy phải đem tiêu hủy, nhưng Bạch quý nhân lại tỉ mỉ cất kỹ, giao cho Nghênh Thư: ''Cất cho kỹ, đừng làm mất'' Nghênh Thư kinh ngạc nhận lấy, suy nghĩ: Tranh như vậy, sao tiểu chủ còn muốn giữ. ... Tiết Đoan Ngọ trôi quá thư thái. Dùng xong bữa tối cũng đã tắm xong nằm trên giường, Diệp Tư Nhàn suy nghĩ: Đại công chúa đúng là đáng yêu, Tống thị nỡ lòng nào. Lại nghĩ đến, Bạch quý nhân xưa nay không màng danh lợi, trong cung không tranh không đoạt, yên lặng làm bạn với thi thư, sống từng ngày vô dục vô cầu. Không ngờ nàng ấy thế mà thích trẻ con như vậy, trước kia sao lại không nhìn ra. Nghĩ một hồi nàng lại cảm thán. ''Đáng tiếc Đại công chúa đã được Thái hậu chăm sóc, không thì vừa vặn giao cho Bạch tỷ tỷ, chậc chậc...'' ''Tiểu cô nương ngọc tuyết khả ái như vậy, nếu được dạy dỗ tốt, tương lai nhất định có đức có tài, cũng không uổng công nó có thân phận Đại công chúa của Đại Cảnh triều'' Nghĩ đi nghĩ lại, nàng mơ hồ thiếp đi. Cho dù ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm người trong mộng cũng chỉ có một. Khóe môi nàng nở nụ cười, mơ thấy nữ nhân bên cạnh người kia đều biến mất hết, chỉ còn có nàng, haha... ... Qua tiết Đoan Ngọ, trời nhanh chóng nóng lên, mặt trời như quả cầu lửa treo giữa không trung, Kinh thành như cái lồng hấp lớn, càng không muốn ra khỏi cửa. May mắn Nội vụ phủ và Ngự thiện phòng cũng không dám lạnh nhạt. Nóng lên thì có tảng băng, khẩu vị không tốt thì có đủ loại rau trộn mang tới, còn có trái cây tươi mới đếm không hết. Ngồi phịch trên ghế mây hà hơi tảng băng, dùng nĩa bạc ăn dưa hấu, Diệp Tư Nhàn cảm thấy đây là mùa hè thoải mái nhất cuộc đời. Nhưng vừa khéo, Tín Sơn ngoài cung truyền tin: Thái hậu bệnh, muốn hồi cung tĩnh dưỡng. Dù tình huống thế nào, tóm lại Thái hậu và Hoàng hậu muốn trở về. Tin tức truyền khắp hậu cung, sụp đổ đầu tiên chính là Hứa quý phi. ''Mùa hè tới Kinh thành dưỡng bệnh? Bổn cung không nghe lầm đó chứ, Kinh thành có mát như ở Tín Sơn hay có thanh tĩnh như vậy à? Theo ta thấy, chính là hai cô cháu thấy Hoàng thượng sắp trở về, muốn vào cung chia một chén súp thôi'' Đấu nhiều năm như vậy, Hứa quý phi sớm đã biết thừa mánh khóe của Hoàng hậu. Nàng ta không được Hoàng thượng thích, một lòng dựa vào Thái hậu để sống, hận không thể ngay cả viên phòng cũng nhờ Thái hậu phụ một tay. Hứa quý phi trong lòng không thích nàng ta. Đáng tiếc không thích thì sao, nàng ta cuối cùng cũng ngồi bảo tọa Hoàng hậu mà mình theo không kịp. ... Thái hậu dẫn theo Hoàng hậu trở về ngày đó, đúng lúc là mùng một tháng sáu. Hứa quý phi dẫn đầu chúng phi tần ở cửa cung nghênh đón, quỳ một mảng lớn. ''Đều đứng lên đi, trời nóng, Quý phi con cũng quá khách khí'' Thay đổi vẻ cao ngạo lạnh nhạt ngày xưa, Thái hậu bỗng nhiên cười haha, thậm chí còn đích thân đỡ Quý phi dậy, nắm tay nàng trở về. ''Đa tạ Thái hậu nương nương'' Hứa quý phi thụ sủng nhược kinh, trước kia Thái hậu căn bản không ân cần với nàng, bây giờ thế mà lại nắm tay nàng và Hoàng hậu một trái một phải. ''Chuyện trong cung ai gia đều nghe nói, con làm không tệ, Hoàng đế trở về cũng phải khích lệ con'' ''Thần thiếp ngu dốt, phí rất nhiều tinh lực mới khó khăn duy trì được tình cảnh, Hoàng hậu tỷ tỷ lần này về tất nhiên là phải đem hết thảy giao lại cho Hoàng hậu nương nương'' Hứa quý phi cố nén xuống không cam lòng, dường như nàng là tu hú chiếm tổ chim khách còn không biết tốt xấu gáy lên. ''Hoàng hậu thân thể yếu, không làm được những chuyện này, con trẻ tuổi lại hiểu biết, việc cần làm đều làm tốt, sau này vẫn là con trông coi đi, Hoàng hậu phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng, không để ý tới những thứ này'' Thái hậu mỉm cười, Hoàng hậu ở một bên khiếp sợ không dám tin. Không phải nói là trở về làm chỗ dựa cho mình sao? Không phải nói muốn giúp mình đoạt lại cung quyền sao? Không phải nói muốn nàng yên tâm, tất cả đều không thiếu sao? Đây chính là yên tâm à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]