Thứ duy nhất đáng để vui là Hoàng thượng bảo nàng không hề giống Dư Tĩnh Dao. Cho dù là dáng mắt giống nhưng ánh mắt cũng hoàn toàn khác biệt. Một người là nhu tình như trước, giống trăng trung thu, một người... Khục, Hoàng thượng hắn thế mà khen mắt nàng giống suối trong núi, còn nói trong con suối này đôi khi còn chiếu sáng những vì sao lấp lánh, có đôi khi là...đủ loại vui buồn hờn giận. Hắn nói, lần đầu tiên gặp một nữ tử tĩnh như xử nữ là động thì như thỏ chạy, khiến người ta muốn dừng cũng không được. ''Hoàng thượng đây là nói hắn thích ta, quên sạch Dư Tĩnh Dao rồi?'' Xếp thư lại, Diệp Tư Nhàn tựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc quá loạn, nàng phải chỉnh lý một chút. Xe ngựa lắc lư ung dung nàng nhanh chóng ngủ, quên béng chuyện chỉnh lý. Ngủ một giấc đến giữa trưa, mãi đến khi Triệu Nguyên Triệt bảo nàng đến khách điếm dùng cơm trưa, lúc này mới phát giác bản thân tới trưa rồi còn chưa làm được gì chỉ toàn ngủ. ... Hành trình buồn tẻ. Đảo mắt đã qua mấy ngày, dọc đường trừ ăn cơm, ở trọ thì cũng là đi đường. Triệu Nguyên Triệt không giỏi ăn nói, Diệp Tư Nhàn hỏi gì thì y trả lời nấy, không hỏi thì y lẳng lặng cưỡi ngựa, có đôi khi đi phía trước đôi khi thì phía sau. Đi qua nơi có phong cảnh tươi đẹp còn thấy y lấy sáo ngọc ra bắt đầu thổi nhạc khúc du dương. Nam tử áo trắng ngọc thụ lâm phong nhẹ nhàng, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt thẹn thùng của các nữ tử. Ngay cả Diệp Tư Nhàn thỉnh thoảng cũng đầy vẻ sùng bái, dáng dấp ưa nhìn, ngâm thơ làm phú đa tài đa nghệ, còn là một Vương gia. Cũng không biết tương lai nữ tử nhà ai có phúc khí, có thể gả cho người chỗ nào cũng tốt này. Nghĩ tới đây, lòng bát quái lại ngo ngoe ngóc đầu. ''Đột nhiên muốn hỏi một chút, rốt cuộc y thích loại nào, để Hoàng thượng tìm cho hắn một người?'' ''Trai tài gái sắc sánh đôi, đều đẹp mắt'' Diệp Tư Nhàn ghé vào cửa sổ xe, mắt sáng long lanh, tràn ngập ý cười nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Triệt, tóc rối trên trán bay lên xuống, trâm cài trên búi tóc lắc lư. Cảnh tượng này đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt được, trái tim đập rộn. Nhưng Triệu Nguyên Triệt nào có biết, trong lòng nữ tử xinh đẹp như thế lại đang bát quái chuyện chung thân đại sự của y. Mười mấy ngày khô khan dài dằng dặc rốt cuộc cũng qua đi. Triệu Nguyên Triệt đứng dưới hoàng thành, nhìn qua hoàng cung phía xa xa, lo lắng nhìn nữ tử bên cạnh. ''Hoàng tẩu nhất định phải vào đó sao? Hay là ở ngoài cung thêm mấy ngày đi, sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, trong thành rất náo nhiệt'' ''Vậy đến lúc đó ta lại trở ra, bây giờ ta nhất định phải vào cung xử lý một số chuyện'' Diệp Tư Nhàn không sợ, ngay cả Hoàng thượng cũng ngầm đồng ý để nàng lấy lại công đạo, còn cái gì không thể ra tay. ''Nếu vậy ta đưa tẩu đến cửa cung'' ''Hoàng huynh không ở trong cung, thần đệ không được vào'' Triệu Nguyên Triệt bỗng nhiên khách khí. ''Đa tạ Lục Vương gia đã tiễn'' Diệp Tư Nhàn gật đầu. ... Bây giờ đã là buổi chiều, trong như yên tĩnh như thường. Dương mỹ nhân và các Mỹ nhân khác ở Yêu Nguyệt Cung cùng ngồi trong đình ở Ngự hoa viên ngắm hoa, không biết ai nhắc tới Diệp quý nhân, xôn xao lắc đầu đáng tiếc. ''Đang yên đang lành lại bị đậu mùa, không biết bây giờ sao rồi, còn sống hay đã chết?'' ''Chắc là chết rồi, lâu rồi đâu có tin tức'' ''Hẳn là còn chưa chết, nếu quả thật chết rồi, chỗ Quý phi nương nương dù sao cũng phải xử lý chứ? Hoàng thượng chưa phế truất cô ta, vẫn là Quý nhân của Hoàng thượng mà'' ''Cũng đúng'' Triệu mỹ nhân cầm quạt tròn quạt chút gió. ''Chậc! Thật hy vọng Hoàng thượng trở về trước khi Diệp quý nhân chết, vậy thì có thể thấy được bộ dáng cô ta đầy đậu mùa'' Lý mỹ nhân nói tiếp. ''Thật là đậu mùa sao? Chỉ sợ Hoàng thượng không về, lây bệnh thì phải làm sao?'' Vương mỹ nhân lo lắng. ''Cũng phải...'' Chúng Mỹ nhân vừa mong mỏi Hoàng thượng trở về, vừa mong Diệp quý nhân chết. Nữ nhân chiếm đoạt Hoàng thượng chết đi rồi, sau đó cũng đến lượt các nàng được sủng ái rồi? Tiến cung lâu như vậy, cũng nên đến phiên các nàng. Chúng Mỹ nhân làm sao nghĩ đến, người bị đồn là nhiễm đậu mùa kia sớm đã hồi phục, còn đang trên đường vào cung. Những ngày tươi đẹp sẽ quay lại, chỉ tiếc rằng không phải của các nàng ta. ... Tây Hà Cung. Hứa quý phi nhận được tin đầu tiên, nói Diệp quý nhân lành bệnh, thỉnh chỉ hồi cung. ''Bây giờ?'' Sắc trời dần muộn, màn đêm buông xuống, đêm hôm khuya khoắt bỗng nhận được tin tức, Hứa quý phi ngoài ý muốn nói không thành lời. ''Lui xuống trước đi, ngày mai bổn cung tìm thái y đến xem, nếu Diệp quý nhân không có gì đáng ngại tất nhiên có thể trở về'' Hứa quý phi bưng giá đỡ muốn cho thái giám kia rời đi. Nhưng thái độ thái giám kia cường ngạnh: ''Diệp quý nhân nói, nương nương lập tức có thể phái thái y đến chẩn bệnh, trước sau cũng không tốn bao nhiêu thời gian, xin Quý phi nương nương thành toàn'' ''Làm càn!'' Hứa quý phi bỗng nhiên vỗ bàn. ''Ngươi là tiểu thái giám của cung nào mà không hiểu quy củ như vậy, đã vậy, chủ tử của ngươi Diệp quý nhân muốn trở về như vậy tại sao không bẩm báo sớm, hôm nay cửa cung đã đóng, không có chuyện quân cơ đại sự không được tùy ý mở ra, ngươi lui ra đi!'' Hứa quý phi giơ một tay lên đứng dậy vào phòng trong. Kỳ thật thời gian còn sớm, cửa cung cũng không đóng, Thái y viện cũng có thái y đang trực sẵn, nhưng không hiểu sao nàng không muốn nữ nhân kia trở về. Nữ nhân không chút gốc rễ lại phong quang vô hạn như vậy, hoàn toàn khiến người ta ghen ghét. Hoàng thượng thích nàng, không bởi vì gia tộc. Dù là vì một đôi mắt, đáng tiếc các nàng ngay cả một đôi mắt cũng không có, chỉ có thể nơm nớp lo sợ sống trong thâm cung. ... Hứa quý phi không phái thái y tới, Diệp Tư Nhàn đành phải ở lại biệt viện lúc trước một đêm. Thái y thông đồng tới Tống thị kia còn sống, bị Viên Nguyệt và Xảo Yến trông coi ngoan ngoãn. Nơi này đều giống lúc trước khi rời đi. Diệp Tư Nhàn dạo quanh một vòng, bỗng nhiên hơi xúc động. Chính là trong khu nhà nhỏ này, nàng suýt chút mất mạng, nếu như không phải Lục Vương gia truyền máu cho nàng, chỉ sợ bây giờ nàng đã sớm ở trên trời cười nhìn xuống đây. ''Tiểu chủ, người tới Giang Nam một chuyến, Hoàng thượng nói thế nào? Có khen Lục Vương gia không?'' ''Hẳn là có rồi, người ta là huynh đệ uống rượu với nhau, tất nhiên không giấu nhau cái gì'' không phải là có ngợi khen gì cũng không cần phải báo cho nàng biết sao? ''Tiểu chủ, trải qua lần này, tính tình của người lại lớn thêm không ít, nô tỳ luôn cảm thấy trong lòng người mang theo hỏa khí'' ''Không sai, chính là hỏa khí'' Diệp Tư Nhàn chỉ chỉ vào trán Viên Nguyệt. ''Chờ ta vào cung tìm Tống thị tính sổ xong, đem hết đống tà hỏa này phát tiết ra là sẽ ổn'' Viên Nguyệt còn muốn nói gì, Diệp Tư Nhàn đã buồn ngủ díp mắt, ngã ra giường ngủ. Nàng lắc đầu giúp tiểu chủ đắp kín chăn, đành rời đi. Sáng sớm hôm sau, có mấy thái y tới biệt viện. Mấy người thay phiên kiểm tra Diệp Tư Nhàn cặn kẽ, cuối cùng nhất trí gật đầu: ''Thân thể Diệp quý nhân khỏe mạnh, có thể trở về cung'' Mua chuộc một thái y thì dễ, mua chuộc một đám thái y thì không dễ, thậm chí lúc này còn có Viện phán của Thái y phiện tới, Diệp Tư Nhàn coi ra bọn họ cũng không dám ra vẻ. ''Làm phiền rồi, Viên Nguyệt'' ''Dạ'' Viên Nguyệt lấy hầu bao đã sớm chuẩn bị nhét vào tay áo thái y, lại đuổi người đi chuẩn bị xe ngựa. ''Hôm nay tiểu chủ về cung, phải long trọng chút''
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]