Mấy nữ nhân trong cung bát quái chuyện xưa cũng không phải chuyện lớn, nhưng dịch bệnh đậu mùa này là nhân mạng. ''Cũng may, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương không ở trong cung'' Hứa quý phi cởi bỏ trang sức nằm trên giường, trằn trọc một đêm không ngủ. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, gọi mấy Tổng quản của Nội vụ phủ tới. ''Làm nhiều vôi rượu trắng một chút, rửa sạch các cung một lượt'' Đang nói, bên ngoài ầm ĩ, Bạch Lộ ra ngoài xem xét, trở về bẩm báo nói. ''Nương nương, Dương mỹ nhân, Triệu mỹ nhân và mấy vị Tài tử ở bên ngoài cầu kiến'' ''Các nàng ta tới đây làm gì, còn thấy chỗ của bổn cung chưa đủ loạn hay sao?'' Hứa quý phi xoa huyệt thái dương, phất tay cho người của Nội vụ phủ đi, để hắn tiện thể đưa tin cho người trong cung. ''Chuyện lớn như vậy, bổn cung không thể không báo'' Sau khi người của Nội vụ phủ đi, Hứa quý phi cho người gọi đám Mỹ nhân Tài tử kia vào. ''Các ngươi có chuyện gì thì nói nhanh đi, nói xong thì trở về đợi, đừng tới gây phiền phức thêm cho bổn cung'' Đám người hành lễ xong đứng lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng thừa thắng xông lên. ''Quý phi nương nương, Diệp quý nhân nhiễm bệnh hiểm nghèo này, dựa theo quy củ là phải chuyển xuất cung tĩnh dưỡng, hơn nữa trong cung nhiều người, lui tới cũng dễ truyền nhiễm, bất lợi cho việc khống chế dịch bệnh, làm lòng người bàng hoàng thì cũng không hay'' Triệu mỹ nhân đánh bạo. ''Đúng vậy đó Quý phi nương nương, chúng ta đều bị hù chết khiếp, khó khăn lắm mới có mấy ngày sống yên ổn, trong cung lại xảy ra chuyện như vậy'' ''Chẳng lẽ vì một Diệp quý nhân mà không để ý đến tính mạng nhiều người khác trong cung sao?'' một đám người xì xào, quên hết tôn ti trật tự rồi. Loại bệnh dịch đậu mùa này quái ác vô cùng, nhiễm rồi thì đừng mơ mà sống, miễn cưỡng sống sót cũng một mặt đầy sẹo. Đời này của Diệp quý nhân xem như xong, Hoàng thượng làm sao có thể sủng ái một nữ nhân mặt sẹo. ''Đều lui xuống trước đi, quy củ trong cung không cần các ngươi dạy bổn cung!'' Hứa quý phi mất kiên nhẫn. Đám người thấy không có hy vọng, đành phải ngượng ngùng lui ra. Trước khi ra cửa đám người tụm lại một bầy: ''Quý phi nương nương làm sao vậy? Là mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử, quản lý lục cung, sao còn sợ Diệp quý nhân'' ''Hóa ra Quý phi nương nương cũng không được sủng ái đến vậy, còn Đại hoàng tử...nghe nói rất không được Hoàng thượng chào đón'' Nhỏ giọng nói thầm vẫn truyền đến tai Hứa quý phi, nàng tức giận 'xoảng' một tiếng đập nát hay cái chén. ''Một đám ngu xuẩn!'' ''Nương nương bớt giận, bây giờ nên làm gì, quy củ trong cung đúng là nên chuyển Diệp quý nhân ra ngoài'' Bạch Lộ do dự. ''Việc này không thể coi thường được, nếu chuyển ra ngoài cũng phải sắp xếp thỏa đáng!'' Sống chết của Diệp quý nhân nàng cũng lười quản, nhưng nếu Hoàng thượng trách tội xuống, nàng không muốn gánh nỗi oan ức này. ''Xem như làm hết sức mình, nghe theo số trời, cũng phải làm hết mọi việc, Hoàng thượng trở về mới không còn gì để nói'' Hứa quý phi siết chặt nắm đấm, mặc cho móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay. Cẩm Tú Hiên. Diệp Tư Nhàn sốt cao không hạ, lúc tỉnh lúc mê. Thỉnh Thoảng tỉnh táo lại đưa tay muốn uống nước, Viên Nguyệt nhanh chóng bưng trà nóng đút từng muỗng cho nàng. ''Tiểu chủ, người mau mau khỏe lại đi'' Viên Nguyệt rưng rưng nước mắt. ''Viên...Viên Nguyệt...Hôm qua có người, hại ta!'' Từ lúc tiến cung, Hoàng thượng che chở nàng, chúng cung phi bất quá nói cho đã miệng, còn không thì ngươi đẩy ta một chút, ta đánh ngươi một cái, tiểu đả tiểu nháo vậy thôi. Diệp Tư Nhàn vẫn cho là thâm cung không ăn thịt người như truyền thuyết. Cho tới lần này, nàng mới thật sự cảm nhận rõ, thâm cung này chính là có thể ăn thịt người. Chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi vào mưu kế của người khác, nhẹ thì mình đầy thương tích, nặng thì...muôn đời không trở mình được. Nàng rốt cuộc có phải bị đậu mùa hay không cũng không quan trọng, quan trọng là mạng nhỏ của nàng sẽ khó giữ được. ''Thái y nói tiểu chủ bị đậu mùa, nô tỳ nhìn thế nào cũng không giống, nếu thật sự là đậu mùa, sao người có thể tỉnh lại nói chuyện được'' Viên Nguyệt bên cạnh vừa khóc vừa nói. ''Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chuyện cấp bách nhất là ta phải sống'' Còn sống mới có thể gặp Hoàng thượng, còn sống mới có cơ hội tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có còn sống mới có cơ hội khiến người hại nàng phải trả giá đắt. ''Ta cũng học qua cung quy, bước kế tiếp bọn họ nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi cung, Viên Nguyệt, ngươi đi dọn tất cả những thứ đáng giá của chúng ta, tìm người đáng tin đem ra trước, nhanh!'' Diệp Tư Nhàn hữu khí vô lực nói, lại thở hổn hển. Viên Nguyệt nhanh chóng đứng dậy đi, Xảo Yến thay phiên đến hầu hạ. Hai năm nay Xảo Yến trưởng thành hơn nhiều, trước kia vẫn còn là dáng vẻ gầy yếu ngốc nghếch tiểu cung nữ, bây giờ cũng học được tinh khôn như Viên Nguyệt. Nàng ra dáng giúp Diệp tư Nhàn đổi khăn, vừa tỉ mỉ lau những nơi có nốt sởi trên người Diệp Tư Nhàn. Sợ ngứa tiểu chủ lại không thể gãi, như thế này sẽ dễ chịu hơn. ''Tiểu chủ, cái này của người không giống đậu mùa, vậy thái y là nghĩ cái gì?'' ''Sao ngươi biết không phải?'' Diệp Tư Nhàn hữu khí vô lực, mắt cũng không mở nổi. ''Nô tỳ đã từng thấy qua rồi, trước khi tiến cung, ở quê nhà cũng có một trận dịch bệnh, người bị đậu mùa nhìn ghê hơn người nhiều'' Xảo Yến nhớ tới thảm trạng lúc trước. Nếu không phải bán thân lấy cơm, nàng hiện tại đoán chừng cũng đã sớm mất mạng. Diệp Tư Nhàn lắc đầu không muốn suy nghĩ nhiều, mê man ngủ đến chiều, bên ngoài quả nhiên có một đám tiểu thái giám đến bao vây chặt chẽ. Bọn hắn không vênh vang đắc ý, không còn phách lối, chỉ quấn lấy rượu trắng mạnh quỳ trên đất nói. ''Mời Diệp tiểu chủ xuất cung dưỡng bệnh'' Diệp Tư Nhàn cười nhạt, phất tay: ''Viên Nguyệt và Xảo Yến theo ta, Tiểu Tần Tử, ngươi ở trong cung trông nhà, không cho phép người khác tùy tiện vào Cẩm Tú Hiên'' ''Ta còn phải trở về!'' Diệp quý nhân được đám tiểu thái giám khiêng kiệu mang tới một biệt viện ngoài cung. Hoàn cảnh thanh u, người chung quanh thưa thớt, dọn dẹp đẹp đẽ gọn gàng, đúng là một chỗ để an dưỡng rất tốt. Xem ra, Hứa quý phi dụng tâm. Có thái y, có cung nhân, tất cả vật phẩm đều đầy đủ, Diệp Tư Nhàn hài lòng nhắm mắt lại. ''Cũng may, cũng không phải là nhếch nhác'' Vài ngày sau khi Diệp quý nhân rời đi, trong cung không phát hiện ra dịch bệnh khác, từ trên xuống dưới đều thở phào nhẹ nhõm. Hứa quy phi vẫn duy trì công việc, vừa tiếp tục để các nơi phun rượu trắng vôi, vừa ngầm tra chân tướng chuyện này. ''Vô duyên vô cớ sao có thể có người bị đậu mùa, dám ở trước mặt bổn cung ra vẻ, Bạch Lộ, ngươi đi thăm dò!'' ''Trước khi Diệp quý nhân nhiễm bệnh, đã gặp ai, làm cái gì, nói cái gì, tất cả đều tra cho rõ ràng'' ... Yêu nương nương Nguyệt Cung. Các Mỹ nhân đáng cửa uống trà nói chuyện phiếm, chế giễu trong lúc Diệp quý nhân bị nạn, cũng mơ tương lai mình được vinh sủng. ''Nghe nói Quý phi nương nương đang tra chuyện này, chẳng lẽ đến bệnh đậu mùa cũng do người khác hại cô ta sao?'' ''Quý phi nương nương quả là không có phong thái trước kia, không biết Diệp quý nhân có gì để sợ, dù sao sau này chúng ta cũng không cần sợ cô ta nữa'' ''A? Dương tỷ tỷ, trâm tơ vàng Hỉ Thước của tỷ lâu rồi không thấy, ta thấy rất độc đáo, trở về sẽ cho người dựa theo đó làm một cái'' Triệu mỹ nhân đỡ búi tóc. ''Còn có trâm cài Thanh Tước ngậm châu, ta cũng rất thích, Dương tỷ tỷ, đây đều là tỷ lúc trước mang vào cung sao? Hình như ta từng thử một lần'' Sắc mặt Dương mỹ nhân khó coi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]