Chương trước
Chương sau
Đầu tháng tư, Ninh Thọ Cung truyền ra tin tức, Thái hậu muốn đến Tín Sơn lễ Phật.
Đúng lúc Hoàng hậu ở trên giường dưỡng bệnh đã lâu, lúc này cũng có thể ra ngoài lễ Phật giải sầu.
Chúng cung phi không dám có dị nghị, sáng sớm hôm đó, Hứa quý phi dẫn đầu chúng phi tần quỳ gối trước cửa Ninh Thọ Cung, cung tiễn Thái hậu xuất cung.
Xe đi theo là bát bảo long phượng trình tường tơ dệt gấm hoa, bốn phía khảm mười hai viên dạ minh châu, lộng lẫy lóa mắt.
Thái hậu dẫn theo Hoàng hậu, một đội Ngự lâm quân hộ tống, ung dung đi ra khỏi sân, dọc theo tiểu hoa viên trước Ninh Thọ Cung, rời khỏi cung từ cửa hông.
Đến khi đội nghi trượng biến mất không thấy nữa chúng phi tần mới lục tục đứng dậy.
Hứa quý phi xoay người.
''Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương không ở trong cung, tất cả đều an phận một chút, xảy ra chuyện bổn cung cũng không giúp được các ngươi''
''Nhất là Yêu Nguyệt Cung mấy người các ngươi, đừng để bổn cung nghe thấy các ngươi lại gây chuyện''
Trong cung ngoài cung còn cả đống chuyện chờ nàng, Hứa quý phi phát biểu xong thì dẫn người rời đi.
Chỉ còn lại một đống tiểu lâu la, ngươi nhìn ta không vừa mắt, ta nhìn ngươi cũng không lọt.
Đếm kỹ hậu cung của Cảnh Thuận Hoàng đế.
Hoàng hậu nằm mãi trên giường bệnh không được sủng ái, Hứa quý phi biến thành đại quản gia của hậu cung, Tống thị bị đưa vào lãnh cung.
Còn lại đều là người mới.
Ba Quý nhân, được sủng ái nhất chính là Hoa quý nhân, tiếp theo là Diệp quý nhân, còn một Bạch quý nhân quanh năm không được sủng nữa.
Bốn Mỹ nhân, Dương mỹ nhân, Triệu mỹ nhân, Lý mỹ nhân, Vương mỹ nhân đều ở Yêu Nguyệt Cung.
Ba Tài tử, Giang tài tử, Ngụy tài tử, Đậu tài tử, càng nhỏ bé vô hình trong cung.
Từ đầu đến cuối, ngoài Hoa quý nhân được sủng ái nhất trong cung ra thì chính là Diệp quý nhân.
Cho nên những người đứng đầu đều không ở đây, phi tần trong cung liền tự động chia làm hai phe lớn: Hoa quý nhân và Diệp mỹ nhân.
Chỉ là có chút buồn cười, ngoại trừ Bạch quý nhân, tất cả mọi người đều theo phe Hoa quý nhân.
Vừa mới tan họp, một đám người vây quanh Hoa quý nhân đi đến Yêu Nguyệt Cung.
''Chà...Ta không được chào đón?'' Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười.
''Quan trọng gì chứ, muội cũng đâu có thích họ'' Bạch quý nhân phe phẩy quạt tròn đi bên cạnh.
Nàng một thân váy áo màu ngó sen, lúc đi ngang qua hồ Thái Dịch, nhìn nàng xuyên qua những chiếc lá sen màu xanh biếc, cực kỳ giống một nụ hoa sen chớm nở trong hồ nước.
Chỉ là Diệp Tư Nhàn luôn cảm thấy, hai đầu lông mày nàng ấy giống như luôn có một nỗi sầu bi.
''Tỷ không vui à?'' Diệp Tư Nhàn hỏi.
Bạch quý nhân lắc đầu: ''Tiến cung, làm gì còn có vui hay không vui, bất quá là tháng ngày chịu đựng thôi''
Diệp Tư Nhàn muốn ai ủi, lại không biết phải nói gì.
Cũng không thể nói: 'Tỷ nhìn xem, mặc dù chúng ta không về nhà được, nhưng còn có Hoàng thượng phu quân, chàng ưu tú như vậy...'
Nghĩ đến đây nữ nhân cả cung đều có thể xưng Hoàng thượng là phu quân, trong lòng Diệp Tư Nhàn như bị mèo cào khó chịu muốn chết.
''Đi thôi, chúng ta quay về đánh cờ, ta có quyển sách hướng dẫn mới''
Bạch quý nhân mời.
Diệp Tư Nhàn không thích đánh cờ đang định cự tuyệt, chợt nhớ tới Hoàng đế phu quân thích, dứt khoát đi theo, dù sao cũng đang chán.
...
Yêu Nguyệt Cung của Hoa quý nhân náo nhiệt hơn nhiều, đám người ngồi vây quanh, hỏi Hoa quý nhân cách lấy lòng Hoàng đế, hỏi Hoàng thượng thích ăn gì mặc gì, làm sao hầu hạ?
Ngoài mặt Hoa quý nhân nở mày nở mặt còn trong lòng như thuốc đắng.
Cũng không thể nói ra là Hoàng thượng thích người ta giúp hắn xoa bóp, suốt buổi tối đều không ngừng nghỉ.
''Các ngươi muốn biết thì tự hỏi bản thân đi, loại chuyện này sao mà nói ra được?'' Hoa quý nhân phần phật phần phật cây quạt, cực lực che giấu xấu hổ.
Triệu mỹ nhân nịnh bợ: ''Quý nhân nói đúng, được sủng ái hay không còn phải xem phúc khí của mọi người, chúng ta xuất thân thế nào, còn quý nhân người xuất thân thế nào, làm sao so được?''
Lúc này Dương mỹ nhân lại chen vào nói.
''Hoa quý nhân được sủng ái đương nhiên là vì tài mạo song toàn, ta nghe nói Diệp quý nhân được sủng ái rất kỳ quặc, các ngươi nghĩ lại xem, lúc trước mười hai tú nữ chúng ta, sao hết lần này đến lần khác Hoàng thượng chỉ sủng cô ta?''
''Còn không phải sao? Chẳng những dung mạo không xuất chúng gì, gia thế cũng không xứng'' Triệu mỹ nhân bĩu môi.
Những người còn lại cũng khơi lên lòng hiếu kỳ, vểnh tai nghe.
''Ta cũng nghe nói, trước kia Hoàng thượng yêu thích một vị thế gia tiểu thư, Thái hậu không đồng ý, lúc đó mới cưới Hoàng hậu nương nương, vị tiểu thư thế gia kia mỹ mạo, đôi mắt rất đẹp, Diệp quý nhân được sủng ái...cũng bởi vì cô ta có đôi mắt to vô cùng giống vị tiểu thư thế gia kia''
Lời còn chưa dứt, đám người như điên cuồng.
''Hừ, ta đã nói là kỳ quặc mà, lúc trước nhiều tú nữ quỳ trước mặt như vậy Hoàng thượng cũng không chọn, vậy mà lại chọn cô ta vào cung''
''Cũng không phải, gương mặt của Diệp quý nhân kia trừ đôi mắt trông cũng đẹp ra thì những thứ khác...haha''
''Đáng tiếc cặp mắt đó cũng vô dụng, ba tháng rồi Hoàng thượng cũng không có đặt chân tới Cẩm Tú Hiên, có thể thấy được cô ta chính là kẻ thế thân mà thôi, nói thất sủng là thất sủng, làm sao qua được Hoa quý nhân của chúng ta?''
Đám người ngươi một câu ta một câu, cả buổi liền nói chuyện này ầm ĩ khiến cả cung đều biết.
...
Trong cung thất yên tĩnh.
Mỹ nhân ngồi trước bàn trang điểm, chải tóc trước gương, nghe cung nữ báo cáo xong thì nàng nhếch khóe môi.
''Đều đã truyền khắp nơi rồi?''
''Dạ, đều đã truyền đi khắp nơi rồi, Diệp quý nhân ngu ngốc đến mấy cũng phải biết''
''Vậy là được rồi, ta ngược lại muốn xem xem, cái gọi là Diệp quý nhân khờ khạo ngây ngô có phải thật sự ngây ngô hay không''
Nàng cười lớn xoay người, lộ ra vẻ tàn ác dữ tợn.
Cung nữ phục thị trong lòng run sợ, quỳ trên đất không dám ngẩng đầu.
Cẩm Tú Hiên.
Diệp Tư Nhàn tức giận đến đập chén trà, ném tới cái thứ tư thì bị Tiểu Tần Tử ngăn lại.
''Tiểu chủ, không được đi, người không được đi''
''Chẳng lẽ ta ở đây chờ? Ta muốn biết hắn vì cái gì không trực tiếp nói với ta, đều đã qua rồi ta cũng sẽ không có so đo cái gì hết có đúng không?'' Diệp Tư Nhàn lệ rơi đầy mặt.
''Vậy cũng không được đi, tự mình xuất cung không hợp quy củ, tin này truyền đi người không thể gánh nổi danh tiết'' Viên Nguyệt ôm chặt lấy Diệp Tư Nhàn.
Chủ tớ hai người khóc lóc om sòm.
Bạch quý nhân vào cửa đúng lúc trông thấy cảnh này, tiến tới an ủi.
''Tâm tình không tốt thì khóc ra, xuất cung thì nhất định không được, muội đừng nghĩ chuyện hão huyền, trừ phi muội muốn liên lụy chết người nhà của muội''
Bạch quý nhân xưa nay nhẹ nhàng nho nhã cũng biết tầm quan trọng của chuyện này.
Nói tới người nhà, Diệp Tư Nhàn không còn dám tùy tiện, gục xuống bàn cắn răng rơi lệ.
Bạch quý nhân đau lòng, cho hạ nhân lui xuống.
''Ta cũng không biết khuyên muội thế nào, tóm lại đừng ủy khuất chính mình''
Sau khi trầm mặc, Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, hất cằm lên.
''Nếu ta quả thật là thế thân, vậy cũng được, ta cũng không cần xoắn xuýt vì đám nữ nhân hậu cung kia nữa, không chừng mọi người còn có thể làm bạn, cùng nhau thêu hoa câu cá''
''Vậy mới đúng'' Bạch quý nhân dở khóc dở cười.
Diệp quý nhân bỗng nhiên đổi lời.
''Vậy còn tỷ? Sao tỷ không tranh sủng, cũng không thích kết giao với người khác, định sống như vậy hết đời này sao?''
''Ai quy định vào cung thì nhất định phải tranh sủng, muội cũng vừa mới nói không thích thì không thể cưỡng cầu mà''
''Không phải là...tỷ có người trong lòng rồi đó chứ? Diệp Tư Nhàn dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, bắt đầu bát quái.
Cây quạt trong tay Bạch quý nhân bỗng run lên, bộp một tiếng rơi xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.