Chương trước
Chương sau
Triệu Nguyên Triệt hôn mê ròng rã sáu ngày.
Sáu ngày không ăn không uống, cả người đều gầy da bọc xương, Thái hậu đau đớn tan nát cõi lòng.
''Triệt, con sao rồi?'' Thái hậu ngồi trước mặt nhi tử kéo cánh tay y.
''Mẫu hậu? Hoàng huynh?''
Sau khi y tỉnh táo hơn chút vội hỏi: ''Tưởng Thế Vân đâu?''
''Đã định tội, cử binh mưu phản, tru di cửu tộc'' một câu này nhẹ như mây trôi nước chảy.
Trong lòng Triệu Nguyên Triệt suиɠ sướиɠ, nghĩ đến tất cả những thứ chứng kiến ở Lĩnh Nam, y cười lạnh: ''Cũng nên bị báo ứng như vậy''
''Đừng quản những thứ này, đệ dưỡng thương cho tốt'' Triệu Nguyên Cấp vỗ vai đệ đệ, tay bị cấn đau, trong lòng lại thấy khó chịu.
''Đệ cũng quá ngốc, sao lại đơn phương độc mã xông vào quân doanh, lỡ như...''
''Làm gì có lỡ như, đệ vẫn tốt không phải sao?'' Triệu Nguyên Triệt ra vẻ nhẹ nhõm.
Thái hậu đen mặt: ''Con tốt chỗ nào, nửa cái mạng của con cũng mất rồi''
''Mẫu hậu..'' Triệu Nguyên Triệt ngượng ngùng.
''Được rồi''
Triệu Nguyên Cấp cười cười biểu thị không thèm để ý, chỉ nói tỉnh lại là tốt rồi, dưỡng thương đi trẫm sẽ quay lại thăm đệ sau, liền đứng dậy rời đi.
Ra cửa, Triệu Nguyên Cấp mới biết tuyết rơi rồi.
Từng mảnh như lông ngỗng bay xuống đầu vai, hắn quay người nhìn về phía Ninh Thọ Cung, đột nhiên cảm thấy mình lẻ loi một mình trên thế gian có chút mệt mỏi.
Nếu mẹ ruột của mình cũng ở đây?
Có lẽ bà ấy cũng trong lúc tuyết rơi, giúp mình phủ thêm một lớp áo choàng, nấu một bát mì, có lẽ không oán trách nói mình, con nhìn con xem, gầy như vậy rồi, cũng không biết tự chăm sóc bản thân.
Áo khoác lông chồn màu đen bị gió thổi bay lên, Triệu Nguyên Cấp đi từng bước lưu lại dấu chân đi trên đường cung, vô thức đi tới bên cạnh hồ Thái Dịch.
Đang định ngồi ở trong đình một lát, ngẩng đầu một cái đã thấy một thân ảnh bé nhỏ nắm mép váy che dù, vội vàng chạy tới đây.
''Nhàn Nhàn?''
''Hoàng thượng? Hoàng thượng?''
Tiểu cô nương cực kỳ vui mừng, trực tiếp ném dù lụa trong tay đi, nhấc mép váy vội vàng chạy tới, đến trước mặt hắn không kịp dừng lại, trượt chân ngã vào ngực hắn.
''Ai da!''
''Hoàng thượng'' tiểu cô nương mặt mày hớn hở ''Có phải người làm xong rồi không?''
''Sao nàng biết?'' Triệu Nguyên Cấp giúp nàng phủi bông tuyết trên tóc, trong con ngươi đen nhánh đầy vẻ cưng chiều.
''Thiếp đoán'' tiểu cô nương một mặt kiêu ngạo.
''Trong cung đều đang đồn, nhà mẹ đẻ của Ngọc phi nương nương cử binh mưu phản, bị Hoàng thượng bắt được, Hoàng thượng người cũng thật lợi hại'' trong mắt nàng như ẩn giấu vô số vì sao sáng, chiếu lấp lánh nhìn hắn.
''Nhưng mà, người gầy đi nhiều quá, những ngày qua đều mệt quá rồi, Phùng An Hoài cũng thật là, không biết hầu hạ Hoàng thượng cho tốt gì hết''
Triệu Nguyên Cấp chỉ chỉ chóp mũi nàng: ''Tuổi còn nhỏ mà lải nhải nhiều quá, sau này thế nào nữa?''
Miệng nói như vậy nhưng cánh tay lại gấp gáp, sợ bé con trong ngực ngã xuống.
Hai người trở lại Ngự thư phòng, ghế còn chưa ngồi ấm chỗ bên ngoài đã huyên náo.
''Hoàng thượng, Ngọc phi nương nương bên ngoài cầu kiến, nô tài khuyên thế nào cũng không được, hôm nay tuyết rơi nặng hạt''
''Vậy để nàng ta quỳ đi'' thần sắc Triệu Nguyên Cấp lãnh đạm, đây là tự cô ta làm tự cô ta chịu.
Phùng An Hoài lui ra.
Tiếng ồn của Ngọc phi càng lớn: ''Hoàng thượng, thần thiếp muốn gặp người, Hoàng thượng tại sao lại không muốn gặp thần thiếp?''
''Hoàng thượng, thần thiếp cầu kiến!''
Nàng muốn nói, nàng cũng có thể như Tống tần bỏ gia tộc thanh thản ổn định làm nữ nhân của Hoàng thượng ở trong cung, không gánh nổi người nhà cũng nên giữ được hài tử và bản thân.
Đáng tiếc, nàng ta đánh giá quá cao lòng tốt của Đế vương.
Triệu Nguyên Cấp không những không gặp nàng, còn cho người bịt miệng của nàng ta.
''Hoàng thượng, chuyện này sẽ hơi...'' Diệp Tư Nhàn kỳ thật không nhẫn tâm, một nữ nhân bụng to.
''Sẽ không'' Triệu Nguyên Cấp nhẹ nhàng nâng tay, thay Diệp Tư Nhàn rót một chén trà sữa thơm ngọt.
''Nếm thử đi, đây là Ngự thiện phòng mới làm, nàng hẳn là thích''
''...''
Ngọc phi kêu một hồi đã không còn sức lực, Phùng An Hoài thiện ý khuyên trở về, bên ngoài rốt cuộc an tĩnh lại.
Sắc mặt Triệu Nguyên Cấp cuối cùng cũng hòa hoãn.
''Hoàng thượng, người không vội sao? Thần thiếp ở đây có làm chậm trễ người phê duyệt tấu chương không?''
Diệp Tư Nhàn bưng trà sữa ngọt ngào cẩn thận thăm dò.
''Đồ ngốc'' Triệu Nguyên Cấp vuốt chóp mũi nàng ''Trẫm hai mươi ba tháng chạp sẽ không cầm bút''
''Vậy là tốt rồi''
Diệp Tư Nhàn vừa nhẹ nhàng thở phào, lại nghe Triệu Nguyên Cấp nói tiếp.
''Đúng lúc nhân cơ hội này trẫm kiểm tra bài tập của nàng nhé?''
''Bài tập?'' người nào đó trợn to mắt ''Thiếp làm gì có bài tập?''
''Không phải nói nàng đọc sách viết chữ sao? Tới đây với trẫm, nàng đọc vài trang sách, viết vài chữ đi?''
Diệp Tư Nhàn suýt khóc, nàng có thể nói nàng lén lười biếng không làm gì hết, gần sang năm mới sao còn muốn kiểm tra bài tập, nàng cũng đâu có thi Trạng Nguyên.
''Hoàng thượng, thần thiếp viết rất khó coi, người vẫn là đừng xem nha?''
''Hay là thần thiếp kể chuyện cười cho người nghe nha?''
''Hoàng thượng? Thần tiếp...''
Tiểu nhân nào đó vô cùng đáng thương mở to đôi mắt ngập nước, bên môi còn dính trà sữa ngòn ngọt, Triệu Nguyên Cấp thấy lòng đều mềm thành một vũng nước.
''Nàng đó''
Triệu Nguyên Cấp bất đắc dĩ vuốt tóc nàng.
Có thể làm gì nữa? Không nỡ đánh mắng không nỡ trừng phạt, ước chừng chỉ có thể sủng ai như vậy thôi.
Bầu không khí Ngự thư phòng ấm áp ngọt ngào, Yêu Nguyệt Cung lại là cảnh tượng khác.
Ngọc phi bị Hoàng đế đuổi về vẫn đang khóc, Thúy Yên khuyên thế nào cũng không được.
''Lỡ như, Hoàng thượng biết thì phải làm sao? Thúy Yên ta thật hối hận''
''Nương nương người đang lo lắng gì vậy, dù Vương gia gặp khó, nhưng Vương gia làm việc luôn có thủ đoạn, làm sao lưu lại nhược điểm''
''Ngươi không hiểu, Hoàng thượng nếu có tâm đề phòng, hắn nhất định sẽ phát hiện ra dấu vết, đến lúc đó...''
''Không có chuyện gì xảy ra người nghĩ cũng vô ích, nô tỳ nói, chính người cần phải ổn định trước''
Nàng từ một nha đầu nhóm lửa nho nhỏ, thành công được chọn đến hầu hạ Ngọc phi, vì sự bình tĩnh của nàng.
Ngọc phi ôm bụng tiếp tục gào khóc.
Con của nàng năm tháng, đã biết đạp, nàng không muốn chết.
''Thúy Yên ta rất sợ''
''Tết sắp đến rồi, Hoàng thượng lúc này sẽ không động tới người, đúng lúc người tránh được khó, lời gì cũng đừng nói, ai cũng đừng gặp, nói không chừng có chút hi vọng sống.''
Ngọc phi rưng rưng gật đầu, cũng không biết nghe hiểu bao nhiêu, Thúy Yên lắc đầu thở dài.
Một trận tuyết lớn đổ xuống đến giao thừa, mãi đến trưa mới dừng.
Hứa quý phi và Tống tần bận rộn hai ngày không ngủ, cuối cùng cũng sắp xếp xong đêm trừ tịch yến.
Đáng tiếc yến hội long trọng, người lại không hề hào hứng.
Thái hậu vì chuyện của Triệu Nguyên Triệt nên trong lòng không tự nhiên, không nói chuyện.
Hoàng hậu ở cung Tê Phượng dưỡng bệnh, cũng không ngồi vào vị trí được.
Hứa quý phi và Tống tần mệt đến ngất ngư, đã sớm không có tâm trạng.
Chúng phi tần thấy bầu không khí lác đác, sợ đến ngay cả rượu cũng không dám kính.
Triệu Nguyên Cấp tự rót tự uống hai chén, tán dương vài câu yến hội làm rất tốt, ban thưởng sau đó dẫn theo Diệp Tư Nhàn rời đi.
Chỉ để lại một đống nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy nhìn nhau.
''Sao vậy? Diệp mỹ nhân muốn trở mình sao?''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.