''Dung phi Ngọc Chiếu Cung ỷ vào nữ nhi nhiễu loạn cung đình, giáng xuống thành Tam phẩm Tần, tước bỏ phong hào, cấm túc ba tháng, Công chúa tạm thời tiếp tục nuôi dưỡng, nếu có lần sau thì không được nuôi Công chúa nữa'' Triệu Nguyên Cấp vô tình vô nghĩa nói. ''Đa tạ Hoàng thượng'' Dung phi quỳ xuống đất tiếp chỉ. Hoàng hậu ở trên cao nhìn xuống nàng, nội tâm có chút đắc ý, Hoàng hậu chung quy vẫn là Hoàng hậu, Phi tần mãi mãi chỉ là phi tần. Thật giống như hoa tàn mỗi năm trong Ngự hoa viên, không giống như cây cả đời xanh tốt. ''Đều do thần thiếp quản lí không nghiêm, khiến Hoàng thượng phiền lòng, thần thiếp cũng có tội'' ''Khỏi, trẫm còn có việc, đi trước'' Triệu Nguyên Cấp khoát tay không kiên nhẫn, đứng dậy rời đi trong tiếng cung tiễn. Đám người ngồi xuống, Hoàng hậu lại không gọi Dung phi. ''Các muội tranh sủng bổn cung có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu phát sinh chuyện lừa gạt Hoàng thượng như vậy, đừng nói là Hoàng thượng trách tội, trước tiên phải hỏi xem bổn cung có đáp ứng hay không'' Hoàng hậu ngồi chỉnh tề trên Phượng vị uy nghi. Tần phi bên dưới đều khiếp sợ, Diệp Tư Nhàn càng không dám ngẩng đầu nhìn. Hoàng hậu thuận miệng châm biến chuyện Tống quý nhân và Tôn tài tử, đem cung quy ra chỉnh đốn, mới cho mọi người giải tán. Ra khỏi cung Tê Phượng, đám người đổ mồ hôi lạnh. Lúc trước thỉnh an xong mọi người sẽ cười nói tới Ngự hoa viên đi dạo, hôm nay cả đám hận không thể ngay lập tức mọc cánh bay đi. Diệp Tư Nhàn càng sợ hơn, dẫn theo Viên Nguyệt vọt đi mất. ''Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương nói trở mặt là trở mặt, quá dọa người, chúng ta đi nhanh đi'' Viên Nguyệt gật đầu tăng tốc bước chân. Thế nhưng mà chân nàng ngắn, sao chạy lại tiểu thái giám Chiêu Dương Cung. ''Diệp tài tử, Diệp tài tử, Hoàng thượng cho mời'' Tiểu thái giám vừa chạy vừa la lên, nháy mắt đã tới trước mặt nàng. Diệp Tư Nhàn khóc không ra nước mắt: ''Ta...ta đâu có lừa gạt Hoàng thượng'' ''Tiểu chủ nói gì vậy, Hoàng thượng muốn người tới hậu mài mực'' ''Mời người?'' Diệp Tư Nhàn: ''...'' Ngự thư phòng, Triệu Nguyên Cấp đang cúi đầu phê tấu chương, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra hỉ nộ, Diệp Tư Nhàn quỳ xuống thỉnh an, hắn đưa tay đỡ nàng dậy như ngày thường. ''Mài đi, trẫm viết nhanh thôi, đừng lo'' ''Dạ!'' Diệp Tư Nhàn kiềm chế nỗi sợ trong lòng, bàn tay nhỏ bé run rẩy mài mực. ''Sao vậy? Cầm mực cũng không vững?'' ''Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp chỉ là có chút...mệt'' ''Mệt?'' Triệu Nguyên Cấp ngước mắt nhìn nàng chằm chằm. ''Thần thiếp...'' lại không dám khi quân, nàng đành phải nói thật là nàng sợ. ''Nàng sợ cái gì, trẫm đâu có phạt nàng!'' Triệu Nguyên Cấp không hiểu sao bật cười. ''Không phạt cũng thấy sợ, người hung dữ như vậy'' người nào đó nói thầm. Triệu Nguyên Cấp cười to: ''Nàng đã nói trẫm hung dữ rồi, nói tiếp xem trẫm còn như thế nào nữa'' ''Lúc người không tức giận thì đối xử với mọi người rất tốt, lúc nổi giận rồi thì đối xử với người khác rất tàn nhẫn, sau này thần thiếp phải cẩn thận, tuyệt đối không chọc người giận'' Diệp Tư Nhàn thành thật đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra. Triệu Nguyên Cấp cười đến bút cũng buông xuống, đưa tay kéo nàng ôm vào lòng. ''Nàng cũng biết, lời này có bao nhiêu dám nói ra?'' ''Chẳng lẽ không đúng sao? Làm gì có ai dám khi quân trước mặt Hoàng thượng?'' Diệp Tư Nhàn không biết mình lại nói sai cái gì, bị người này cười như vậy. ''Tất nhiên không ai dám khi quân'' trừ kẻ a dua nịnh hót ra. Có bé cưng thú vị bên cạnh, cũng dần quét sạch chướng ngại triều đình, tâm tình của Triệu Nguyên Cấp rất tốt. ''Trẫm thực sự không biết, cha mẹ nàng dạy nàng kiểu gì, may mà gả cho trẫm, nếu mà gả cho người khác chỉ sợ nàng bị bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền'' ''Mua bán người là trái luật, Hoàng thượng toàn nói bậy'' ''Haha, trẫm không nói, không nói, mài mực đi'' Triệu Nguyện Cấp thuận theo ý nàng, không 'nói bậy' nữa. Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng yên tâm mài mực. Đây chính là hầu hạ ông trời mà. Cũng không biết sao Hoàng thượng có nhiều tấu chương cần phê duyệt như vậy. Thì ra Hoàng đế cũng không phải chỉ là loại bàn chuyện lão nhân nông thôn, ở trong kim ốc ăn uống linh đình gà vịt thịt cá. Chạng vàng tối, Diệp Tư Nhàn xoa xoa cổ tay muốn cáo lui, Triệu Nguyên Cấp lại bảo nàng ở lại thị tẩm. Diệp Tư Nhàn nghĩ tới những thứ cô cô dạy, mình vẫn chưa làm theo được, mặt hơi đỏ lên. ''Cuối cùng vẫn phải qua ải này!'' nàng ngước mặt thở hắt. ... Đêm nay lại là Diệp tài tử thị tẩm, tin tức truyền khắp hậu cung, trong lòng mọi người đều không phải là tư vị thì cũng là thấy may mắn hoặc hâm mộ. Người khác thì thôi không nói, chỉ có Tống tần thấy sụp đổ. ''Mặc dù bổn cung bại trong tay chính mình, nhưng ai bảo ngươi mê hoặc Hoàng thượng tới thần hồn điên đảo?'' ''Tú nữ mới tới không ai làm cho Hoàng thượng nhớ kỹ, hết lần này tới lần khác luôn là ngươi!'' ''Tiện nhân!'' Tống tần tức sôi ruột đương nhiên muốn tìm chỗ phát tiết, cho dù là người không liên quan chút nào. ''Lãm Nguyệt! Ngươi gọi Tống quý nhân tới đây'' ''Nương nương người định làm gì?'' Lãm Nguyệt vốn định khuyên Dung phi an phận thủ thường, lại bị nàng ta hung hắc trừng mắt, đành phải đáp ứng. Tống quý nhân cũng không muốn đến, dù sao thì đường tỷ chỉ bị giáng xuống làm Tống tần cấm túc ba tháng, vẫn ở Ngọc Chiếu Cung, vẫn được nuôi dưỡng Công chúa, nàng không dám thất lễ. Tống quý nhân rất nhanh đã tới ngay trong đêm. ''Đường tỷ, tỷ tìm muội có chuyện gì?'' nàng cởi đấu bồng màu đen để ở một bên. ''Mắt nhìn của muội không tệ, Lá tài tử đó quả là thứ không tốt lành, có cô ta, tỷ muội chúng ta chỉ sợ khó mà ra mặt'' Tống tần đi thẳng vào vấn đề. ''Thì ra là chuyện này, lúc trước muội chướng mắt bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của cô ta, còn đụng một chút là giả vờ vô tội nữa'' Tống quý nhân cười nhạt, đáy mắt lướt qua một tia oán hận. ''Lúc trước nếu không phải do đường tỷ ngăn cản, muội đã sớm thu xếp lúc nàng ta còn là Thải nữ rồi, đâu có chờ tới mức như bây giờ!'' Lá tài tử được sủng ái cả cung ai cũng biết, nhưng Hoàng hậu bỏ mặc không quan tâm, Hứa quý phi không nói tới, đường tỷ cũng không để mình nhúng tay, cứ trơ mắt ra để một nữ nhân nông thôn chiếm mất Hoàng thượng. Nghĩ lại tú nữ lần này cũng xem như vô dụng. ''Bây giờ không giống, ta muốn muội giải quyết cô ta, mặc kệ là dùng cách gì'' trong mắt Tống tần đầy vẻ quyết tâm. Hoàng thượng là của chung, hoặc là cùng hưởng ân huệ, hoặc là không cần người bước vào hậu cung, độc sủng một người thì không được! ''Bây giờ chỉ sợ là hơi trễ, người ta đã thành người mà Hoàng thượng thích nhất, ba ngày hai lần gọi đi hầu giá, huống hồ gì nàng ta là Tài tử còn muội là Quý nhân, chỉ kém có một cấp, chung quy là không làm gì được'' Tống quý nhân cười nhạt xa cách. ''Đường tỷ cũng không nghĩ mà xem, nếu có cách, muội không động thủ thì người khác cũng động thủ rồi'' Tống tần bưng trà lên cười cười, rốt cục đều là một đám như hạt dưa non vừa mới tiến cung, không dám tranh giành. ''Muội muốn thế nào?'' thái độ của đường muội nghiễm nhiên là đang muốn bàn điều kiện với nàng. ''Đường tỷ quên rồi à, muội muội của tỷ vẫn còn là hoàn bích chi thân*'' Tống quý nhân cười rạng rỡ, ngay cả Tống tần nhìn cũng giật mình *còn trinh Thì ra đường muội này đã sớm đợi mình. Cũng được, nói cũng đã nói rồi, cũng không cần giả bộ tỷ muội tình thâm gì nữa, Tống tần hít sâu một hơi. ''Hoàng thượng thích đi dạo ở phía đông hồ Thái Dịch lúc chạng vạng tối, ở trên đỉnh núi xem mặt trời lặn, thích lá trà Long Tỉnh thứ hai trước mưa, mùa đông thích đi Bắc Uyển ngắm mai, Tiểu Đàm Tử ở Kính sự phòng là người của ta, đưa cho hắn năm mươi lượng bạc, hắn sẽ giúp muội đặt thẻ tên lên phía trước...''
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]