Chương trước
Chương sau
''Nhưng thân phận của thần, theo quy củ là không thể dẫn binh, huống chi...mỏ muối thì phải làm sao?''
Đường đường là thiên triều thượng quốc sở dĩ thông gia với một tiểu quốc biên thùy, còn không phải vì đối phương có một tay nghề chế muối đặc biệt sao.
Đã bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại trở mặt chỉ sợ không có lời.
''Không sao, lượng muối đã đủ'' Triệu Nguyên Cấp khoát tay.
''Thần nghe nói người Khố Nạp gian xảo hung ác, các thợ thủ công truyền thụ cho đều là mấy phương thức cũ đã bị đào thải, kỹ thuật chế muối mới nhất bọn hắn chết sống cũng không chịu truyền thụ'' Diệp Tư Quân nói.
''Bí phương liên quan đến sinh tử tồn vong, bọn hắn đương nhiên không chịu truyền thụ, trẫm sớm đã ngờ tới'' Triệu Nguyên Cấp nhắm đôi mắt lạnh lẽo lại.
''Trẫm vốn không muốn từng bước ép sát, chỉ cần dân chúng có đầy đủ muối cung ứng, mọi người bình an vô sự dĩ hòa vi quý''
''Nhưng trẫm không chịu đựng được bọn hắn vừa dùng bạc của Đại Cảnh triều, vừa cướp bóc bách tính của trẫm''
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.
''Là biên cảnh?''
''Chính xác!'' Triệu Nguyên Cấp rút ra mấy quyển tấu chương từ góc nào đó trên Ngự án.
''Là tấu chương của Đại tướng Hoàng Tĩnh đóng ở biên cảnh Khố Nạp và Đại Cảnh triều, phát hiện vài bản án bách tính bị cướp bóc.
Diệp Tư Quân tiếp nhận tấu chương qua loa xem vài lần, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
''Bốn thôn bị cướp sạch, cả người lẫn vật đều không để lại, vậy là sao?'' Diệp Tư Quân giận dữ.
''Lẽ ra Hoàng thượng ra giá cũng đủ để bọn hắn ăn mấy năm, sao còn thấy tiền sáng mắt, ngay cả dân chúng cũng không tha''
Hung hăng nắm chặt tấu chương, tờ giấy mỏng gần như bị bóp nát, Diệp Tư Quân hận không thể lập tức mang binh ra trận gϊếŧ hết bọn chúng không chừa mảnh giáp.
''Khố Nạp xa hoa lãng phí thành thói, Quốc vương bóc lột quan viên, quan viên bóc lột bách tính, bách tính đói khổ lạnh lẽo không nhịn được chỉ có thể nghĩ biện pháp ở chỗ khác'' Triệu Nguyên Cấp trào phúng.
''Hoàng Tĩnh đã phái người điều tra qua, là một đám thổ phỉ Khố Nạp làm, mà mấy tên thổ phỉ đó phần lớn là bách tính bình thường sống không nổi''
Triệu Nguyên Cấp cười lạnh, có thể bức bách tính thành thổ phỉ, chỉ có thể thấy bản lĩnh của Khố Nạp không tầm thường.
''Hoàng thượng muốn bắt đầu từ ổ chuột này?''
''Còn không phải sao? Thả chuột về động mặc dù không tổn thất quá nhiều, nhưng bốn thôn mấy trăm mạng, trẫm bất kể thế nào cũng không thể nhịn!''
Trong mắt Đế vương chợt hiện lên sự ác liệt, bất cứ lúc nào kết giao với ngoại bang, Triệu Nguyên Cấp hắn đều tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi.
Nếu bị thua thiệt, vậy nhất định phải đòi lại gấp mười lần.
''Thần nguyện ra sức trâu ngựa'' Diệp Tư Quân trịnh trọng quỳ một chân xuống.
Triệu Nguyên Cấp có chút không kìm được, liếc mắt nhìn y.

''Ra vẻ cái gì, chẳng lẽ khanh không muốn thay lão bà của khanh báo thù? Tiểu tử khanh, trong lòng không chừng còn vui thành cái dạng gì rồi?''
''Hoàng thượng nói đùa rồi, thần sao có thể là loại người lấy công báo tư thù chứ, tất nhiên là thay bách tính Đại Cảnh triều báo thù'' Diệp Tư Quân nhếch môi cười, da mặt hết sức dày.
''Nhưng dựa theo luật lệ, thần không thể dẫn binh'' Diệp Tư quân càng thêm kính cẩn, nói cẩn thận.
Đầy lòng y hy vọng có thể phá lệ, chờ thời cơ chín muồi cũng có thể mang theo binh mã thống khoái diệt trừ thổ phỉ, báo thù cho bách tính Đại Cảnh triều.
Chuyện trọng yếu nhất, y còn có thể dẫn theo tức phụ đánh vào Hoàng cung của bọn họ, để Vương hậu ác độc kia nếm thử tư vị bị người khác vũ nhục.
''Vậy thì đừng mang theo, võ tướng thủ hạ của trẫm còn nhiều, rất nhiều, cũng không chỉ có một mình khanh, khanh cứ ở nhà đợi đi, nếu mà bắt buộc thì cùng tức phụ của khanh diễn kịch, dỗ dành Khố Nạp'' Triệu Nguyên Cấp nói nhẹ như mây trôi nước chảy.
''Hoàng thượng!''
Diệp Tư Quân không cam tâm, đường đường là nam tử hán lại không thể kiến công lập nghiệp, chỉ có thể ở trong nhà với vợ con, thành thể thống gì nữa.
''Không thể phá lệ sao? Thần một thân võ nghệ để đó không dùng ở nhà, đều sắp mọc lông rồi''
''Không được!'' Triệu Nguyên Cấp nhíu nhíu mày.
''Trẫm cũng định dùng khanh, đáng tiếc là dùng khanh thì không cách nào làm dân chúng phục, khanh nhìn mấy vị thứ tỷ gả đi của trẫm đi, Phò mã của họ đều ở nhà để đó không dùng mà''
Cưới Công chúa Đại Cảnh triều còn không được trọng dụng, huống chi y cưới là Công chúa ngoại bang, càng phải đề phòng.
''Nếu khanh thật sự rảnh đến mức hoảng rồi thì tới Đại Lý Tự giúp thẩm án đi, điều tra thêm tài liệu đi, chỗ đó cũng rất bận'' Triệu Nguyên Cấp ngừng cười.
Hắn trơ mắt nhìn sắc mặt Diệp Tư Quân từ đen thành tím, từ tím đến xanh, hai tay siết lại như sắt thép.
''Ái khanh còn chuyện gì nữa?''
''Không có gì, thần cáo lui''
Nam nhân uất ức tới cực điểm đen mặt đứng lên định rời đi, cuối cùng vẫn bị Triệu Nguyên Cấp gọi lại.
''Thôi, không đùa khanh nữa, mặc dù khanh không thể dẫn binh, nhưng trẫm toàn quyền giao bản án bốn thôn ở biên thùy tây nam bị tập kích này cho khanh, khanh có thể điều động Hoàng Tĩnh, có thể đại diện Đại Cảnh triều đi sứ Khố Nạp, có thể tiền trảm hậu tấu, đi không?''
Vẻ mặt lo lắng bỗng nhiên rút đi, Diệp Tư Quân mừng rỡ.
''Đa tạ Hoàng thượng!''
Một tiếng tạ này phát ra từ đáy lòng, tiếng hô chấn thiên.
''Cút!''
''Thần lĩnh mệnh!''
Diệp Tư Quân toét miệng đứng lên, bước đi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Nhìn chằm chằm bóng lưng nhẹ nhàng của y, Triệu Nguyên Cấp dù bận vẫn ung dung, tiện tay đặt hai tấu chương kia lên Ngự án.
''Trẫm vốn không muốn so đo với nơi chật hẹp nhỏ bé các ngươi, đáng tiếc là các ngươi không biết xấu hổ, thôi, tận diệt đi''

...
Năm mới trong cung trôi qua vô cùng phong phú.
Tiệc đêm trừ tịch, Triệu Nguyên Cấp rất hào hứng, ca múa rượu ngon hí kịch gánh xiếc, hiếm thấy đón giao thừa tràn đầy phấn khởi đến giờ Tý.
Cơm nước no nê, Triệu Nguyên Cấp vung tay lên.
''Phùng An Hoài, cho người đi thả pháo hoa, năm nay phải vô cùng náo nhiệt đón năm mới''
Giơ cao rượu ngon, long tâm Đế vương cực kỳ vui mừng.
Các phi tần buồn ngủ ỉu xìu lập tức lên tinh thần, chờ mãi xì xào bàn tán.
''Nghe nói Hoàng thượng cho người chế một viên pháo hoa to, bay lên trời có thể cao mấy chục trượng, lúc nổ ra giống như đóa hoa, ta còn là lần đầu nhìn thấy''
''Thật sao? Xem ra hôm nay ta cũng có phúc được thấy''
''Xem hết pháo hoa phải ăn sủi cảo năm, nghe nói sủi cảo năm nay nhân bánh đều đặc biệt phá lệ, tất cả đều là hương vị chưa từng ăn qua, bên trong còn ẩn giấu tặng phẩm, nếu ai ăn, lập tức có thể tấn ba phân vị, chậc chậc...không biết ai có vận khí tốt như vậy''
''Năm nay ăn tết sao đều nhiều trò như vậy? Tương phi nương nương trước kia sao chưa từng làm?''
''Nghe nói phần lớn đều là chủ ý của Hoàng thượng và Quý phi nương nương, loáng thoáng nghe nói, Hoàng thượng năm nay phá lệ cao hứng''
''Tại sao vậy?''
Lúc các phi tần líu ríu, một trận âm thanh 'đùng đùng' ở nơi xa nổ ra, chùm sáng to lớn kéo theo cái đuôi thật dài bay lên không trung.
Theo một tiếng 'bành' to lớn, pháo hoa nổ ra ngàn tia vạn tia, đêm đen như mực trong nháy mắt sáng như ban ngày.
Cánh hoa đếm không hết liên tiếp nở rộ trong trời đêm, mỗi một điểm sáng đều vạch lên đường vòng cung duyên dáng chậm rãi rơi xuống.
''Oa!''
''Đẹp quá!''
''Thật xinh đẹp''
Ngân hoa to lớn mỹ lệ chầm chậm rơi xuống, thể xác lẫn tinh thần các phi tần rung động, nhìn mà trợn cả mắt lên.
Cảnh Châu vui vẻ nhảy rất cao, chui vào trong ngực phụ thân.
''Phụ hoàng phụ hoàng, thật đẹp, còn nữa không?''
''Còn'' Triệu Nguyên Cấp ôm nữ nhi thật chặt.
Cảnh Nghiên che lỗ tai nhỏ chui vào trong ngực nhũ mẫu, đôi mắt liều mạng nhìn quanh, miệng nhỏ mím lại cả buổi không mở ra.
Trường Uyên vô cùng bình tĩnh, trong mắt chỉ có chút kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.