Từ hôm đó trở đi, Diệp Tư Nhàn hễ rảnh là sẽ tới nhìn chằm chằm Tố quý phi ăn. Hôm nay một miếng bánh ngọt sữa trâu, ngày mai một bát cháo Bát Bảo, ngày kia lại là gà ác hầm. Liên tiếp mười ngày, sắc mặt Tố quý phi hồng hào không ít, ngay cả hai gò má khô hép cũng đều nở nang ra một chút. Ngày giữa tháng năm, thời tiết trong lành. Diệp Tư Nhàn lại dẫn bọn nhỏ tới Trường Ninh Cung, như cũ mang theo hộp cơm lớn nhỏ. Mới vừa vào cửa, chỉ thấy Di An ngồi xổm dưới hiên, đang hý hoáy dụng cụ gì đó. Cảnh Châu tinh mắt, lập tức chạy lên trước: ''Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?'' Tiểu cô nương hiếu kỳ xích lại gần nhìn, nháy mắt nhìn xuống đống dây thừng xốc xếch chất đống dưới đất. ''Đây là lưới đánh cá, đây là dây câu'' Diệp Tư Nhàn cười hỏi: ''Công chúa đây là định làm gì đó?'' Di An vốn là đứa trẻ thông minh điềm đạm, bình thường ngoại trừ phụng dưỡng Tố quý phi, thì chính là đọc sách vẽ tranh, đôi khi làm chút nữ công. Trên dưới trong cung rất khó nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch của nàng, hiện tại những thứ này.... ''Diệp nương nương tới rồi'' Di An cười đứng dậy hành lễ, vẫn là dáng vẻ ôn hòa trinh tĩnh. ''Gần đây đi theo tiên sinh đọc một quyển văn , trong bài văn Vương Tường liều lĩnh mạo hiểm chết cóng, dùng nhiệt độ thân thể của mình hòa tan băng trên sông, chỉ vì nấu một bát canh cá cho mẫu thân đang bị bệnh, nữ nhi cảm nhận hiếu tâm sâu sắc'' Di An cúi đầu nhìn lưới đánh cá trong tay mình. ''Thái y nói bệnh của mẫu phi mùa hè kén ăn dẫn tới không muốn ăn, nếu có một bát canh cá tươi mới, bệnh của mẫu phi nhất định có thể tốt lên, cho nên...'' ''Cho nên con cũng muốn ngọa băng cầu lý?'' Diệp Tư Nhàn cười. Di An gật gật đầu: ''Hiện tại là giữa hè, cũng không có băng, nữ nhi chỉ có thể trái lại với Vương Tường kia, mạo hiểm mặt trời chói chang mà đi bắt cá, hy vọng trời cao xét ở phân thượng hiếu thuận mẫu thân của con, cho mẫu phi khỏe lại'' Cô nương mười bốn tuổi khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt lóe nước mắt, trong mắt hướng về trời cao chân thành cầu phúc. Diệp Tư Nhàn lau lau mồ hôi thái dương cho nàng. ''Mẫu phi con mà biết, không biết sẽ vui mừng biết bao, tỷ ấy không phí công yêu thương con nhiều năm như vậy'' ''Diệp nương nương quá khen, nữ nhi chỉ muốn để mẫu phi mau mau khỏe'' Di An cúi đầu. ''Nhất định sẽ'' Diệp Tư Nhàn vỗ vỗ vai nàng, đang định vào nhà, lại phát hiện y phục của mình bỗng nhiên bị kéo chặt, nhìn lại, là Cảnh Châu. ''Mẫu phi'' Cảnh Châu tội nghiệp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên. ''Con cũng muốn cùng đại tỷ tỷ đi bắt cá''
Bầu không khí vừa mới dịu dàng trong nháy mắt bị phá vỡ, Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười. ''Đại tỷ tỷ đi bắt cá dâng cho mẫu phi của tỷ ấy, con đi làm gì?'' Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, Diệp Tư Nhàn vốn cho rằng Cảnh Châu sẽ nói 'con cũng muốn hiếu thuận mẫu phi' các thứ, lại chỉ nghe tiểu cô nương Cảnh Châu đầy vẻ hưng phấn. ''Con đi hỗ trợ cho tỷ ấy đó?'' Diệp Tư Nhàn: ''...'' được, cũng được. Để bọn nhỏ lại bên ngoài, phân phó các nhũ mẫu cô cô trông coi, Diệp Tư Nhàn một mình vào nhà. Lúc này mới phát hiện, hóa ra Tố quý phi an vị trên giường dài gần cửa sổ, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm Di An. ''Có đôi khi, thật sự là không muốn chết, không nỡ, đứa nhỏ này thực sự làm người ta đau lòng, nó biết ta đối xử tốt với nó'' Tố quý phi không đành lòng. ''Vậy tỷ còn ngày ngày chờ chết, tháng ngày hiện tại của tỷ không tốt sao? Mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực, cứ hưởng thụ thôi'' Tố quý phi ho khan mấy tiếng, kéo y phục của mình khoác lên. ''Sao ta lại không muốn tốt lành?'' ''Nhưng trong lòng ta chứa người, ta không khống chế nổi mà nhớ đến huynh ấy, muốn gặp huynh ấy, ta sợ mình ngày nào đó thật sự liều lĩnh đi tìm huynh ấy, bôi nhọ Hoàng thượng'' ''Nhàn Nhàn, ta chịu đựng quá cực khổ, hầu như sắp không nhịn được nữa rồi'' Biết là mình yêu ai, biết người mình yêu ở nơi nào. Theo tính tình như con thiêu thân lao vào lửa này của Tố quý phi, kìm nén đúng là khó chịu. Nàng thở dài: ''Được rồi, ta không miễn cưỡng tỷ nữa'' ''Còn nửa tháng, tỷ cố gắng sống, ăn cơm thật ngon, qua mấy ngày này, ngay cả đường để quay đầu của tỷ cũng mất'' ''Sẽ không quay đầu'' Tố quý phi cười khổ. Diệp Tư Nhàn đành phải trầm mặc. Nơi mà Di An chuẩn bị đi bắt cá là một cái hồ cá bỏ hoang ở gần Ngự thiện phòng. Liên quý phi của Tiên đế thích ăn cá tươi, từng sai người vơ vét các loại cá trân quý từ nơi xa xôi, lệnh cho người chuyên môn chăn nuôi. Đáy áo lát đá cẩm thạch, trồng sen nước quý báu, ngay cả nước cũng là nước dưới vận chuyển từ hơn trăm dặm trong núi sâu tới. Nghe nói thịt cá bên trong rất ngon, vô cùng tươi mới, lúc nấu, cách mấy viện cũng có thể ngửi thấy mùi cá tươi mỹ vị. Sau khi Tiên đế qua đời, Hoàng thượng đăng cơ, mẹ con Liên quý phi bị đuổi khỏi Kinh. Triệu Nguyên Cấp chấp chính thanh liêm, sống đơn giản, lập tức hạ lệnh niêm phong ao cá này. Từ đó về sau, nơi này liền trở thành cấm địa, cá sống hay chết phó thác cho trời.
Di An vì bổ dưỡng thân thể cho mẫu phi, đặc biệt tìm người nghe ngóng nơi này, cá năm đó giữ lại truyền từ đời này sang đời khác, ngay cả con ba ba cũng đều đã thành ba ba già, có thể nói là rất bổ dưỡng. Nàng đặc biệt thỉnh chỉ, nói mới tới đây bắt cá, dưỡng thân thể cho Tố quý phi. Chuyện nhỏ này Triệu Nguyên Cấp đương nhiên không thể không đáp ứng. Lúc xuất phát, Di An mang theo đủ loại công cụ, Cảnh Châu cũng hùng hục đi theo. Còn Trường Uyên với Trường Diễn cũng muốn đi, bị Diệp Tư Nhàn ngăn lại, ngay cả tiểu Công chúa Cảnh châu cũng đều có bộ dáng không tập trung. Có thể thấy được, mê chơi là tính trời sinh của các hài tử, dù cho là bé trai hay bé gái. ''Ba đứa các con ngoan ngoãn trung thực, các tỷ tỷ lát nữa sẽ trở về, chúng ta ăn nhờ cơm trưa ở đây được chứ?'' Diệp Tư Nhàn cười. Tố quý phi dở khóc dở cười: ''Đừng làm rộn, có sơn trân hải vị gì mà muội chưa từng thấy, còn hiếm gì mấy con cá? Nhưng Di An tâm huyết dâng trào, hôm nay trời nóng, muội dẫn bọn nhỏ về ngủ một giấc đi'' ''Vậy không được, hôm nay chúng ta chính là đến ăn chực'' ''Ta nhất định phải nhìn tỷ uống hết hai bát canh cá lớn mới được'' Tố quý phi cũng không nói gì. Tựa trên giường gần cửa sổ, trong tay nàng may câu được câu không. ''Đứa nhỏ Di An này, hiểu thuận điềm đạm, nhiều năm như vậy mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta dùng hết thảy tình yêu dồn lên người nó, tương lai, vẫn hy vọng muội chiếu cố nhiều'' ''Tâm địa đứa nhỏ này mềm mỏng, bị người khác bắt nạt cũng sẽ chỉ đỏ mắt, muội đừng để người ta bắt nạt nó'' Tố quý phi như đang giao phó hậu sự. Trong lòng Diệp Tư Nhàn nghẹn lại: ''Tỷ yên tâm, nó cũng gọi ta một tiếng Diệp mẫu phi mà, Cảnh Châu và Cảnh Nghiên đều thích nó'' ''Trường Uyên với Trường Diễn cũng được người tỷ tỷ này chiếu cố nhiều, tương lai huynh đệ tỷ muội chúng nó đều sẽ nâng đỡ lẫn nhau'' Diệp Tư Nhàn giả vờ giả vịt khiến nàng nhẹ lòng. ''Vậy thì tốt rồi'' Tố quý phi thở phào, ánh mắt rơi lên người Trường Uyên và Trường Diễn. Trường Uyên trầm trầm ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nhướng mày lên hý hoáy một tờ chữ viết viết của Di An tỷ tỷ, tay nhỏ không ngừng khoa tay múa chân. Trường Diễn thì nhảy nhót tưng bừng, trên cái mông nhỏ như có đinh không ngồi yên được. Lúc thì bóp bóp cánh tay của Cảnh Nghiên tỷ tỷ, lúc lại cọ cọ tay áo nhũ mẫu, dáng vẻ rất sốt ruột. ''Tính tình Trường Uyên trầm ổn nội liễm, cực kỳ giống Hoàng thượng'' ''Trường Diễn...ta thấy tính tình không chênh lệch với Thuần Vương gia là bao, đều hùng hùng hổ hổ, ngồi cũng ngồi không yên, tương lai chỉ sợ khó mà ngồi xuống đọc sách'' Tố quý phi cười góp vui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]