Chương trước
Chương sau
Đếm đó, Diệp Tư Nhàn mãi cho tới giờ Hợi mới rời khỏi.
Trong lúc đó nàng còn bồi Tố quý phi ăn chút bữa khuya.
Tận mắt nhìn Tố quý phi ăn nửa bát cháo, trái tim nàng mới dần buông xuống.
Trước khi ra cửa, Diệp Tư Nhàn giao phí Nghênh Thư, có chuyện gì nhất định phải bẩm báo đến Trữ Tú Cung trước tiên.
Nghênh Thư gật đầu nói dạ, Diệp Tư Nhàn mới yên tâm rời đi.
Lần nữa quay lại Trữ tú cung, bọn nhỏ đã ngủ.
Hoàng thượng bận bịu chiêu đãi đại thần, nghỉ ở Chiêu Dương Cung không đến.
Diệp Tư Nhàn một thân một mình súc miệng, nghiêng lên giường lật xem tiểu thuyết.
Không biết tại sao, quyển tiểu thuyết bình thường thích xem nhất, lúc này nhạt như nước ốc.
Đừng nói là một trang, ngay cả một chữ cũng đọc không nổi.
Lật sách xoạt xoạt, nàng không kiên nhẫn bỏ qua hết.
Thở phì phì lại uống một ngụm trà, vẫn không thể nào đè xuống nóng nảy trong lòng.
''Nương nương người sao vậy?'' Xuân Thiền không hiểu.
Viên Nguyệt cẩn thận thắp đèn nhỏ trên bàn trà, cười nói.
''Nương nương nhất định còn đang lo cho Tố quý phi''
Diệp Tư Nhàn lườm nàng, không muốn nói chuyện.
''Không còn sớm nữa, nương nương cũng nên nghỉ ngơi, ngày mai là mùng hai, người phải thức sớm'' Viên Nguyệt khuyên.
Diệp Tư Nhàn nghe vậy, cuối cùng hít sâu một hơi.
''Được!''
Buông sách xuống, ngồi dậy chui vào trong chăn ấm áp mà Viên Nguyệt đã trải.
Xuân Thiền và Linh Chi dập tắt từng ngọn đèn, hai người cùng nhau ra ngoài.
Viên Nguyệt ngủ lại trên giường thấp bên cạnh.
''Hôm nay nô tỳ gác đêm, nếu người thực sự không ngủ được thì trò chuyện với nô tỳ''
''Sao ngươi biết ta có điều muốn nói?''
Trong bóng tối, Diệp Tư Nhàn trừng lớn mắt.
Viên Nguyệt buồn cười: ''Nô tỳ đương nhiên là biết''
''Mà nô tỳ còn biết, người nhất định là quyết định rồi, quả nhiên vẫn như lúc trước, suy nghĩ gì thì chính là cái đó, hùng hổ không ai ngăn nổi''
''Không tệ, ta đúng là đã quyết định''
''Với lại hôm nay ta còn nói dối, ta nói với Tố quý phi, Tống Thừa Hựu ở ngoài cung sống không tốt, tỷ ấy bị dọa sợ, khóc cực kỳ lâu''
Nói xong, nội thất lâm vào yên lặng thật lâu.
Diệp Tư Nhàn cho rằng Viên Nguyệt đã ngủ, mình cũng xoay người định ngủ, lại nghe Viên Nguyệt đột nhiên nói.
''Bước này của nương nương, rốt cuộc không có đường lui nữa''
''Đúng vậy'' Diệp Tư Nhàn thở dài.

''Vậy sau đó thì sao? Tố quý phi nương nương đồng ý?''
''Không có'' đây mới là phiền toái nhất.
Tố quý phi một lòng muốn chết, không chịu xuất cung, cũng không chịu sống trong cung, nhất định phải muốn chết.
Diệp Tư Nhàn rơi vào đường cùng đành phải lừa nàng, nói tiếp tục kiên trì đi, chờ Tống Thừa Hựu xả tang thê tử.
Nếu không thì đả kích liên tiếp, có thể sẽ lấy mạng của y, hủy hoại cả đời y.
Nàng quả nhiên mềm lòng.
''Cảm giác gạt người thật không tốt chút nào, nhưng ta không còn cách nào, vì cứu tỷ ấy một mạng, ta nhất định phải ổn định tỷ ấy''
Cuối cùng các nàng ước định trong vòng nửa năm, Tố quý phi nhất định phải tiếp tục sống, giả vờ thì cũng phải giả vờ làm ra một bộ dạng khỏe mạnh.
Thời gian nửa năm vừa đến, Diệp Tư Nhàn tự mình đưa độc dược tới, đưa nàng an ổn lên đường.
''Cũng không biết có thành công hay không, chuyện này quá mạo hiểm, hơn nữa còn có thể không gạt được Hoàng thượng''
''Người muốn giấu diếm Hoàng thượng?'' Viên Nguyệt trừng to mắt không tin nổi.
''Còn không phải sao?'' Diệp Tư Nhàn cười khổ.
''Chẳng lẽ muốn ta tự mình tới xin Hoàng thượng, đế tiểu thiếp của chàng ấy xuất cung, thành thân với nam nhân khác sao?''
''Viên Nguyệt, mặc dù chàng ấy thương yêu ta, nhưng chàng là Hoàng đế, là chủ của giang sơn''
Diệp Tư Nhàn biết, Triệu Nguyên Cấp không thể đồng ý.
''Được, nô tỳ biết rồi'' Viên Nguyệt thở dài.
Nhưng nương nương, người mưu cầu gì chứ, chuyện này người rõ ràng người có thể mặc kệ mà.
Trong cung một phi tần bị bệnh chết cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn, người cần gì nhất định phải nhúng tay vào?
Bạch gia, gia đại nghiệp đại, không có một chút xíu liên quan gì đến Diệp gia của người cả.
Diệp Tư Nhàn biết Viên Nguyệt đang nghĩ gì.
Nàng trợn tròn mắt nhìn qua màn trướng, trong bóng tối, tất cả hoa văn hoa lệ đều biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một chùm sáng chiếu vào cửa sổ.
Có lẽ trong lòng mình cũng có một chùm sáng như vậy, có thể khi phù phiếm thối lui, còn có thể chiếu sáng mình.
Nàng không đành lòng nhìn một sinh mạng sống sờ sờ bị hành hạ chết.
Bọn họ rõ ràng không đáng chết, không nên sống khổ như vậy.
Hai chủ tớ ngủ thật say,
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đã là trời sáng choang.
Ngây ngẩn một lát, Diệp Tư Nhàn nhớ tới hôm nay là mùng hai, là ngày mẫu thân phải vào cung.
Nàng lập tức xốc chăn lên.
''Người đâu, người đâu!''
''Tới đây''
Xảo Yến bưng nước nóng tiến đến, hầu hạ Diệp Tư Nhàn rửa mặt súc miệng, chải đầu trang điểm.
Chải kỹ búi tóc tinh xảo, Diệp Tư Nhàn tự tay chọn một bộ đồ trang sức bột thạch anh trong hộp trang sức.
Dùng hết sức ăn mặc bình thường một chút, hoạt bát một chút, trẻ trung một chút, để mẫu thân đừng vừa thấy mặt đã cảm khái nữ nhi đã lớn, mẫu thân già rồi các thứ.

Chỉnh đốn ăn mặc xong, Diệp Tư Nhàn soi soi gương.
Trông thế này thật đúng là giống lúc ta mới vào cung năm đó, chỉ tiếc khi đó là búi tóc cô nương, hiện tại chỉ có thể chải búi tóc phụ nhân''
Diệp Tư Nhàn khá tiếc nuối.
''Nếu nương nương thích, hiện tại nô tỳ đổi cho người, dù sao người cũng không ra khỏi Trữ Tú cung, sẽ không ai biết''
Xảo Yến quả nhiên đúng như tên của nàng, nói ngọt, khéo tay.
''Thôi được rồi'' Diệp Tư Nhàn cười cười.
''Cũng nên có chút thay đổi, dù sao ta cũng là Quý phi, cũng không quay lại lúc trước được, huống chi, hiện tại ta sống cũng rất tốt''
Người không thể chỉ sống trong quá khứ, càng quan trọng hơn là sống cho hiện tại.
...
Chỉnh lý xong, bọn nhỏ cũng tới.
Diệp Tư Nhàn cùng bọn nhỏ ăn bữa sáng, lại căn dặn chúng chờ lát nữa gặp mỗ mỗ* đừng vô lễ.
*bà ngoại
''Quan trọng nhất chính là không được đòi hỏi mỗ mỗ cái gì hết, biết không?''
''Mỗ mỗ là ai?'' tiểu Công chúa Cảnh châu lại bắt đầu hiếu kỳ.
Nhắc đến, lúc trước khi phát hiện mang thai Cảnh Châu, vừa lúc ở Diệp gia tránh hiểm, lúc đó rối loạn, hiện tại nhớ tới vẫn còn sợ.
''Mỗ mỗ là mẫu thân của mẫu phi, bà ấy rất rất thương mẫu phi, cũng sẽ rất thương yêu các con''
''Cho nên Cảnh Châu không được vô lễ''
''À!''
Tiểu Công chúa và tiểu Hoàng tử đều gật đầu.
Diệp Tư Nhàn lại phân phó Xuân Thiền, chuẩn bị kỹ ban thưởng.
''Yên tâm đi, đều đã chuẩn bị xong''
Mọi chuyện cần thiết đều đã chuẩn bị hoàn tất, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ngồi dưới cửa sổ thủy tinh, vừa uống trà vừa chờ mẫu thân tới.
Cứ vậy đợi chừng hơn một canh giờ.
Rốt cuộc có tiểu thái giám đến thông báo, nói Diệp gia lão phu nhân đang cầu kiến ngoài cung.
''Tuyên!''
Một chữ, nàng suýt thì bật khóc.
Lại qua hai khắc, rốt cuộc lúc nhìn thấy mẫu thân, đã là tới gần giữa trưa.
Diệp phu nhân vịn tay nha hoàn, chậm rãi vào cửa, hai đầu gối quỳ xuống đất hành đại lễ với nữ nhi.
''Thần phụ tham kiến Diệp quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an''
Chỗ nào đó của Diệp Tư Nhàn căng lên, nhanh chóng đi xuống, tự tay đỡ mẫu thân dậy.
''Mau đứng lên đi''
Sau khi quan sát từ trên xuống dưới, nàng rơi lệ đầy mặt.
''Mới mấy năm không gặp, sao mẫu thân gầy đi nhiều vậy?''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.