Chương trước
Chương sau
''Thật hay giả?''
Diệp Tư Nhàn trừng to hai mắt, trên trán đầy bốn chữ: Như vậy cũng được??
''Lỡ đâu vị Công chúa kia chướng mắt tất cả mọi người, chỉ vừa ý người thì sao?''
Diệp Tư Nhàn vội vàng, đôi mắt trong trẻo tràn đầy hỏa khí.
Đốm lửa này bị Đế vương nhìn thấy, Triệu Nguyên Cấp cuối cùng cảm thấy được mình có tồn tại.
''Vậy trẫm chỉ có thể cưới nàng ấy''
Đôi mắt Diệp Tư Nhàn quả nhiên trầm xuống trong nháy mắt.
''Không phải người nói không cưới sao? Không phải không cưới sao?''
Đôi tay mảnh khảnh bắt lấy cánh tay hắn thật chặt, Diệp Tư Nhàn gấp đến độ cái trán thấm đầy mồ hôi.
Triệu Nguyên Cấp thuận thế ôm nàng vào trong ngực.
''Sao vậy? Không có lòng tin với nam nhi Đại Cảnh triều chúng ta vậy sao?''
''Mặc dù trẫm là Hoàng đế, đọc sách tập võ nhiều năm, nhưng chung quy cũng không phải võ sĩ gì, Đại Cảnh triều có Tướng quân uy vũ hùng tráng, luôn có một người sẽ lọt vào mắt Công chúa''
''Huống hồ trẫm đã nói rõ, muốn gả tới cũng được, trẫm đã có người thương, nếu tương lai bị lạnh nhạt, chịu tịch mịch, đều không liên quan đến trẫm...''
Triệu Nguyên Cấp sớm đã cho thấy thái độ của mình.
Ngươi muốn gả cũng được, ta sẽ lấy ngươi, trong cung không thiếu một phần lương thực cho một người, nhưng muốn những thứ khác, thì thật ngại quá, không có đâu!
''Được''
Nói hết lời như thế một lần, Diệp Tư Nhàn quả nhiên tỉnh táo lại, ngồi một mình bên cạnh cắn răng.
''Người vẫn nên thêm một câu, lữo như phi tần của Hoàng thượng không tha cho nàng, thì nàng ta tự cầu phúc đi''
Triệu Nguyên Cấp cao giọng cười to.
Diệp Tư Nhàn dữ dằn tức giận một hồi, lại kéo hắn nói.
''Vậy Hoàng thượng, Đại Cảnh triều bằng lòng thông gia, Khố Nạp quốc chắc hẳn cũng phải bỏ ra thứ gì chứ?''
''Đó là tất nhiên; Triệu Nguyên Cấp cười lạnh.
Một tiểu quốc lớn chừng bàn tay, muốn trèo lên Đại Cảnh triều của Trung Nguyên, tất nhiên phải nỗ lực trả giá lớn.
''Mỏ muối tất nhiên khỏi phải nói, mặt khác....kỹ thuật chế tạo muối cũng phải để lộ ra một chút''
''Lúc Công chúa gả tới, sẽ mang tới một nhóm thợ thủ công chế muối, truyền lại kỹ thuật chế muối''
''Ác vậy sao?''
Diệp Tư Nhàn trợn mắt há mồm.
Không ra tay không được, vừa ra tay chính là đoạt lại bản lĩnh khiến người ta sống yên phận, quả nhiên Đế vương chính là Đế vương.
Vì mưu lợi cho bách tính nhà mình, từ trước đến nay không có ranh giới cuối cùng.
Có thể tưởng tượng được, trận đàm phán này kịch liệt đến cỡ nào, chẳng trách từ tháng bảy kéo dài tới tháng tám.
''Đây thì gọi là hung ác gì, Nhàn Nhàn, không phải trẫm cũng đã nhượng bộ lớn như vậy rồi sao?'' Triệu Nguyên Cấp buông tay.

Diệp Tư Nhàn: ''..''
Lúc các nam nhân cao hứng, liền thích tìm một số chuyện để làm.
Ví như đêm nay, Đế vương hăng hái cực kỳ hào hứng, trọn vẹn giày vò cả đêm.
Diệp Tư Nhàn mệt mỏi đau lưng gần như muốn tan ra thành từng mảnh, sau nửa đêm rốt cuộc cũng không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Đế vương hài lòng cũng chỉ có thể ôm trọn thê tử ngủ say, thở dài một tiếng nhắm mắt lại.
Lại qua được một cửa ải khó khăn nữa.
Đăng cơ mười ba năm, lúc đầu hắn ẩn nấp, đến chậm rãi vươn tay chân ra, đến bây giờ là đại bàng giương cánh.
Trong thời gian này hắn trải qua nhiều thứ ngươi lừa ta gạt, âm mưu tính toán.
Duy nhất có thể khiến hắn triệt để trầm tĩnh lại, cũng chỉ có người trước mắt.
Chính vì một người như vậy, bảo làm sao đành lòng tái giá Công chúa gì đó, khiến lòng nàng tổn thương?
...
Bước vào tháng tám, thời tiết dần dần mát mẻ.
Không khí lễ Trung thu cũng dần nồng đậm.
Không thể không nói, phương diện trị gia của Tương phi đúng là một tay cao thủ, vừa mới tiếp nhận cung vụ mấy tháng đã chỉnh lý cung vụ rõ ràng từ trên xuống dưới.
Trước mắt còn nửa tháng nữa là qua Trung thu.
Trong cung náo nhiệt, đèn màu cầu hoa, nến đỏ lụa màu đã lục tục được bố trí.
Bởi vì có hài tử, Trữ Tú Cung càng náo nhiệt hơn.
Một đứa nhỏ, cùng nhau cưỡi ngựa hoa đăng, chơi trong sân từ sớm đến tối muộn.
Các nhũ mẫu cô cô mệt mỏi không nhẹ, Diệp Tư Nhàn đang nghĩ, có phải nên đặt thêm vài tiểu thái giám lanh lợi thông minh bên cạnh bọn nhỏ hay không.
Hôm đó dùng qua bữa trưa, Diệp Tư Nhàn ngồi dưới hiên ngủ gật, thuận tiện nghe bọn nhỏ cười cười nhốn nháo.
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, có tiểu thái giám thông báo, nói Tố quý phi và Công chúa Di An tới.
Diệp Tư Nhàn sững sờ, vội vàng đứng lên.
Hít sâu một hơi, nàng hung hăng vỗ vỗ hai gò má mình, mang theo nụ cười đi ra ngoài đón.
''Sao lúc này lại tới, Trường Ninh Cung đã bố trí xong chưa?''
Diệp Tư Nhàn nắm tay Tố quý phi, chào hỏi nàng, cùng ngồi dưới hiên.
''Hoàng thượng nói năm nay phải làm lớn, các tỷ phải bố trí thật tốt''
''Đã sớm bố trí xong, đều là đứa nhỏ Di An này làm, từ trước đến nay nó khéo tay''
Tố quý phi nhìn qua nữ nhi bên cạnh, trong mắt tràn đầy hài lòng và kiêu ngạo.
''Vậy là được rồi''
Diệp Tư Nhàn nhìn về phía Di An: ''Ta đã sớm nói đứa nhỏ này hiếu thuận, không uổng công chúng ta thương nàng mấy năm nay''
''Muội muội nói đùa rồi'' Tố quý phi cười.

Đang cười cười nói nói, Tố quý phi đột nhiên hỏi một câu: ''Sao mấy hôm nay không thấy muội dẫn hài tử tới chỗ ta chơi?''
''Muội không đến ta cũng có chút nhớ bọn nhỏ''
Nàng cười nhẹ nhìn bọn nhỏ chạy đầy sân, trong mắt toát ra vẻ ngập tràn yêu thương.
Nhìn hồi lâu, Diệp Tư Nhàn cảm thấy thực sự không giống làm bộ.
Lắc đầu cười trong trẻo.
''Tỷ xem chúng như một đám tiểu thổ phỉ vậy, ta sợ chúng phá hủy nóc nhà Trường Ninh Cung của tỷ''
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe cách đó không xa một tiếng thét truyền đến.
Diệp Tư Nhàn và Tố quý phi nhìn qua theo âm thanh đó, chỉ thấy hai đứa bé Trường Diễn và Trường Uyên đầu cụng đầu, tay nắm tay, học theo người lớn đấu vật xoay đánh nhau.
Hai tiểu cô nương Cảnh Châu và Cảnh Nghiên mỗi đứa một bên, đang vỗ tay cổ vũ.
Diệp Tư Nhàn: ''...''
''Tỷ thấy không? Sao ta đi được?''
Tố quý phi cũng dở khóc dở cười: ''Chúng bé tí như vậy khó mà học được những thứ này''
''Học cái gì mà học, đều là hồ nháo thôi''
Hai người ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm, từ hài tử này đế hài tử kia, nói đến quên cả trời đất.
Trong lúc đó, Diệp Tư Nhàn ra vẻ lơ đãng hỏi thăm.
''Nghe nói tỷ vẫn đang chuẩn bị giá y cho Di An, không biết chuẩn bị đến đâu rồi? Hôn kỳ định là lúc nào?''
Bởi vì hôn sự của Di An.
Tố quý phi vốn tìm tới cái chết không thể không giữ vững tinh thần, mấy tháng nay thân thể nàng rõ ràng chuyển biến tốt.
Diệp Tư hàn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng luôn âm thầm mưu tính chuyện kia.
Chờ Tố quý phi gả nữ nhi, lúc nhẹ nhàng thở ra không có hy vọng sống.
Nàng liền có thể thừa cơ sắp xếp, đưa nàng đưa ra khỏi cung.
''Đều là chuẩn bị gần xong, nhưng Di An cuối cùng vẫn chưa cập kê, vừa vặn trưởng tử bên An quốc công cũng chưa hôn thú, đích thứ tử của họ tất nhiên cũng không vội''
''Hôn sự này chỉ sợ còn phải chờ thêm một chút''
Tố quý phi không nhanh không chậm cười, đắm chìm trong vui sướng cho nữ nhi.
Một lát sau, mấy câu nói của nàng còn không rời khỏi công tử của An quốc công phủ.
Nói hài tử nhà đó có chừng mực biết tiến lùi, nói hài tử nhà đó tuấn tú lịch sự, tuổi còn nhỏ đã thích đọc sách, văn võ song toàn.
''Nghe nói đứa bé đó còn...''
''Tỷ tỷ'' Diệp Tư Nhàn cắt lời nàng.
Cung nhân xung quanh đã lui xuống, Di An cũng đi tìm Cảnh Châu trong viện, bên cạnh các nàng không có ai.
Diệp Tư Nhàn nhìn quanh, nhàn nhạt mở miệng.
''Có phải rất giống với Tống Thừa Hựu năm đó không?''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.