''Mẫu phi đã nghe qua, đích thứ tử Lâm Dụ của An quốc công là một đứa trẻ ngoan, tuổi còn trẻ đã làm việc trong Ngự lâm quân, nghe nói còn là Ngự tiền thị vệ'' Tố quý phi vuốt ve búi tóc của nữ nhi, mặt mũi tràn đầy yêu thương. ''Đây chính là đứa nhỏ tốt mà mẫu phi lật khắp tất cả sổ tỉ mỉ chọn ra, dù là dáng vẻ, gia thế hay là tài học lẫn tướng mạo đều xứng với Đại công chúa của Đại Cảnh triều chúng ta'' Di An thu lại giá y, tựa đầu lên vai Tố quý phi. ''Đa tạ mẫu phi, nữ nhi nhất định sẽ không khiến người thất vọng, tương lai nhất định sẽ thật tốt'' Nàng biết rõ, dưỡng mẫu đơn thuần là muốn tốt cho mình, nếu không thì ngài ấy đã có thể tìm một nhà quyền quý danh gia vọng tộc để gả nàng đi, mượn cơ hội lôi kéo thế lực. Chứ không phải như bây giờ, tìm một An quốc công phủ trong tay không có thực quyền, chọn một nam tử không có quyền lợi thừa kế nhưng nhân phẩm rất tốt làm hôn phu của nàng. Mưu cầu cả đời của nữ nhân là gì? Không phải là cầu tìm được người lương thiện, ở bên nhau một đời sao? Nàng là Công chúa, không thiếu vinh hoa phú quý, thiếu nhất là người có tình. Di An càng nghĩ, càng cảm động trong lòng, âm thầm thề tương lai nhất định phải hiếu thuận mẫu phi. ''Nữ nhi từ nhỏ không có sinh mẫu, là mẫu phi một tay nuôi con lớn lên, dạy con vẽ tranh, dạy con đánh cờ, dạy con đạo lý làm người, mẫu phi, nữ nhi luyến tiếc người'' Hốc mắt Di An ẩm ướt. Tố quý phi thì cười: ''Rất tốt, gia phong của An quốc công gia ngay thẳng, con đến đó phải thật hiếu thuận cha mẹ chồng, mẫu phi sẽ ở trong cung luôn dõi theo con'' Vừa nói, vừa vuốt tóc nữ nhi. Di An cứ vậy tựa lên vai Tố quý phi, trong lòng run sợ. ''Mẫu phi, người gầy quá'' Tố quý phi cười một tiếng, không trả lời lại, bên trong hai mẹ con dịu dàng từ từ, không nói gì cả. Ngoài cung. Xe ngựa đi ròng rã một ngày trời, rốt cuộc đến hành cung lúc chạng vạng tối. Bên cạnh Minh Sơn vẫn là phong cảnh tươi đẹp, dưới núi là từng mảnh đồng ruộng thôn trang, trên núi chính là hành cung của Hoàng gia. Đứng trước hành cung Minh Sơn, Diệp Tư Nhàn ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào khói bếp lượn lờ dưới núi. ''Thật êm dịu, trời chiều kim sắc, ngay cả khói bếp cũng bị nhuộm thành màu hoàng kim'' Có lẽ là xuất cung, có lẽ do bọn nhỏ đều không ở bên cạnh, Diệp Tư Nhàn cảm thấy trong lòng vô cùng yên bình. ''Hoàng thượng, người đã từng tới chợ chưa?'' đôi mắt Diệp Tư Nhàn lóe sáng. ''Nghe nói dân chúng dân gian sẽ họp chợ mua bán giao dịch, nhưng trẫm chưa từng đi qua, cũng chưa từng gặp'' Triệu Nguyên Cấp nắm tay nàng quay về. ''Vậy ngày mai chúng ta đi xem chút đi?'' Diệp Tư Nhàn đi theo, đôi mắt như ngôi sao trên trời.
Triệu Nguyên Cấp đã lâu không trông thấy vẻ mặt và ánh mắt nàng như vậy, lập tức có chút bất ngờ. ''Đi chợ?Không phải nhớ suối nước nóng Minh Sơn, muốn tới dưỡng thân thể sao?'' ''Ơ kìa'' Diệp Tư Nhàn nắm cánh tay hắn. ''Dưỡng thân thể thì lúc nào cũng có thể, đi chợ chỉ có một lần, chúng ta đi xem chút đi'' ''Nàng chắc chưa?'' Triệu Nguyên Cấp bất đắc dĩ buông tay. ''Chắc chứ chắc chứ'' Vừa nói vừa kéo Triệu Nguyên Cấp vào phòng. Mặt trời dần xuống núi, một đoàn người tiến vào chính điện, sắp xếp ổn thỏa dùng qua bữa tối. Diệp Tư Nhàn ngồi bên cạnh một con suối trong sân, gió lạnh thổi qua, luồn chân vào trong suối nước nóng đong đưa, cả người hết sức hài lòng. Viên Nguyệt đứng bên cạnh nàng, thanh tẩy chút trà cụ, đun trà thơm. Trong viện hành cung không lớn không nhỏ, nhanh chóng bay lên hương trà lượn lờ. ''Nắng gắt cuối thu cũng thật lợi hại, Hoàng thượng đâu rồi? Sao không ra mát mẻ một lát?'' ''Nô tỳ thấy hình như có thị vệ đánh ngựa đến đưa tấu chương, Hoàng thượng đang ở trong xem tấu chương'' Viên Nguyệt cười. ''Phùng công công còn đặc biệt truyền lời, nói Hoàng thượng muốn tự người ngồi trước, đừng quên khoác thêm áo choàng'' Nghe vậy, Diệp Tư Nhàn miễn cưỡng hừ một tiếng không nói gì nữa. Ánh mắt đảo qua đèn cung sáng tỏ trong viện, đảo qua chim muông bay về cách đó không xa, đảo qua một từng bụi cây, cuối cùng rơi vào hướng Kinh thành. ''Hoàng thượng nói không cho ta nhớ hài tử, chính mình lại bỏ ta lại, có ý gì chứ'' Diệp Tư Nhàn trề môi. Viên Nguyệt thì khuyên: ''Người nghĩ vậy cũng không đúng, Hoàng thượng là thấy người quá mệt mỏi, dù là bận rộn triều chính cũng muốn đưa người ra dưỡng mấy ngày, người cũng đừng phụ lòng Hoàng thượng'' Từ trước đến nay Viên Nguyệt biết cách ăn nói, mồm miệng mở ra khéo léo khiến người khác yêu thích. Diệp Tư Nhàn nắm tay nàng cười tủm tỉm: ''Làm sao bây giờ, càng ngày càng không muốn để ngươi xuất giá'' Thái độ Viên Nguyệt vẫn kiên quyết: ''Vậy thì không gả, lúc đầu nô tỳ cũng nói rồi, cả đời không xuất giá ở lại trong cung hầu hạ nương nương'' Nói xong nàng lại bồi thêm một câu: ''Vẫn là câu nói đó, nô tỳ vốn không nghĩ tới muốn xuất giá'' ''Vậy không được, nữ hài tử không tìm chốn đi về thì sao mà được? Nhưng ngươi yên tâm, ta không ép ngươi, chuyện này phải do chính ngươi nguyện ý'' ''Vậy đa tạ nương nương'' Viên Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, âm thầm lau mồ hôi trên thái dương, vội vàng nói qua chuyện khác. ''Cũng không biết các tiểu chủ tử hiện tại thế nào? Cả một đêm, có khóc hay không'' ''Khóc thì khóc đi, về sau chúng nó kiểu gì cũng sẽ từng bước rời khỏi ta, ta như một con chim tước già trông coi tổ, sẽ trơ mắt nhìn còn mình từng đứa rời đi''
Viên Nguyệt vốn muốn nói nàng, rõ ràng là chuyện tốt sao lại bi quan như vậy. Diệp Tư Nhàn không đợi nàng mở miệng liền khẽ cười: ''Chúng nó sẽ có cuộc sống đặc sắc hơn, ta nên mừng thay chúng mới phải'' ''Cái này đúng, các tiểu chủ đều rất ngoan, về sau trưởng thành rồi dù ở đâu cũng sẽ hiếu thuận người'' Viên Nguyên nói, nước trà trong lò cũng đã nấu xong, nàng cẩn thận rót một chén thơm nhất màu sắc đẹp nhất, dâng lên. Diệp Tư Nhàn tiếp nhận trà thơm nhấp một ngụm, khóe mắt đuôi mày cười thỏa mãn. ''Không tệ'' ''Phải rồi, ngươi đi hỏi thăm một chút, những thôn dưới núi khi nào thì họp chợ, ta muốn đi ra ngoài chơi'' Có lẽ do xuất cung, thân thể bỗng nhiên thả lỏng, ngay cả tâm trạng nàng cũng vui vẻ. Chuyện trước kia chưa từng nghĩ sẽ làm, nàng muốn làm hết một lần. ''Dạ, nương nương, chỉ cần người vui, nô tỳ nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa'' ''Thôi đi, miệng lưỡi ngươi càng ngày càng lanh lợi'' Hai chủ tớ cười nói, sắc trời càng tối xuống. Gió đêm hơi lạnh, dù phủ áo choàng vẫn còn có chút lạnh, Diệp Tư Nhàn đành phải đứng dậy về tẩm điện. ... Hành cung Minh Sơn có rất nhiều viện, đây là gian lớn nhất. Viện tử ba cửa vào, tiền viện hậu viện xây dựa vào núi bên cạnh suối, tẩm điện tọa lạc ở trung tâm. Tẩm điện tổng cộng có ba gian, một gian nhà chính, hai gian phòng nhỏ. Phòng phía đông được Hoàng thượng sửa thành thư phòng tạm, phòng phía tây là phòng ngủ. Diệp Tư Nhàn vừa bước vào cửa còn chưa kịp tới phòng phía tây, thì nghe trong phòng phía đông truyền đến âm thanh đập phá. ''Làm càn! To gan! Dám uy hiếp trẫm, bọn hắn thật to gan!'' Triệu Nguyên Cấp nổi giận đùng đùng, âm thanh xuyên qua cửa phòng, xông vào trong tai Diệp Tư Nhàn, lúc này nàng nhíu mày tự lẩm bẩm. ''Chuyện gì mà tức dữ vậy?'' Lời còn chưa dứt, lại một trận tiếng đập phá và đủ loại thịnh nộ như trút nước. Diệp Tư Nhàn sợ đến mức chỉ muốn lùi về phía sau, Phùng An Hoài cũng ỉu xìu lui ra. Sắc mặt từng người bọn nhỏ trắng bệch, đầu đầy mồ hôi. ''Diệp quý phi nương nương'' ''Xảy ra chuyện gì rồi?'' Diệp Tư Nhàn len lén dùng khẩu hình hỏi một câu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]