Chương trước
Chương sau
Chớp mắt đã đầu tháng mười.
Thương thế của Triệu Trường Diên đã khá hơn nhiều, ngoại trừ môi còn có chút tái nhợt, thân thể đã không còn suy yếu.
Trong Ngự thư phòng, Triệu Trường Diên quỳ trên đất, nơm nớp lo sợ với sự phẫn nộ của Đế vương.
''Nếu ngươi thật sự muốn chết, không cần phải tự mình hại mình, chỉ cần nói một tiếng, trẫm nhất định sẽ thành toàn cho ngươi''
Triệu Nguyên Cấp ở trên cao nhìn xuống đại nhi tử này.
Giống như nhà thư pháp nhìn chữ xấu, họa sĩ nhìn bức tranh khiếm khuyết, đều là nét bút hỏng.
Cái trán của Triệu Trường Diên dán trên đất, không dám nói nửa câu, bầu không khí lâm vào trầm mặc thật lâu.
Triệu Nguyên Cấp tức giận lại trách mắng vài câu, phất thay cho Phùng An Hoài truyền Thái phó vào cung, muốn kiểm tra văn chương học thức của hắn với Thái phó.
Sau khi Phùng An Hoài lui ra, Thái phó Trương đại học sĩ nhanh chóng vào cung.
Nghe nói Đế vương muốn đích thân kiểm tra học thức của Đại hoàng tử, Trương thái phó trực tiếp quỳ xuống, nước mắt tuôn đầy mặt.
''Hoàng thượng! Lão thần có tội!''
Triệu Nguyên Cấp kinh ngạc: ''Khanh nói cái gì?''
Trương thái phó nhìn Triệu Trường Diên, đè nén sợ hãi trong lòng, cắn răng nói ra chân tướng nhiều năm đọc sách.
''Đại hoàng tử căn bản không muốn đọc sách, mỗi lần lão thần thuyết phục đều sẽ khiến Điện hạ không vui, nhẹ thì trêu đùa còn nặng thì đánh đập, thậm chí còn lấy người nhà của vi thần ra để uy hiếp, không cho lão thần hồi báo với Hoàng thượng''
Hiểu rõ học trò của mình nhất không ai qua được chính là sự phụ của mình.
Mỗi câu mỗi chữ của Trương thái phí, đều như một cây búa tạ, đánh người vốn đã lòng như tro nguội vào vực sâu.
''Phải! Lão tử chính là không muốn học!''
Triệu Trường Diên đột nhiên bò dậy từ dưới đất, vọt thẳng tới trước mặt Đế vương, đôi mắt đỏ ngầu nhuốm máu, như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy.
Lập tức có rất nhiều Ngự lâm quân xông vào Ngự thư phòng, bảo vệ xung quanh Đế vương.
''Tất cả lui xuống''
Tựa vào ghế ngồi, Triệu Nguyên Cấp nhẹ nhàng phất tay.
Nếu Đế vương cũng phải phòng nhi tử mười hai mười ba tuổi của mình, vậy hắn cũng khỏi phải làm Hoàng đế gì nữa.
Tất cả Ngự lâm quân và Trương đại học sĩ lui ra, trong Thư phòng chỉ còn lại hai cha con.
Triệu Nguyên Cấp chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Triệu Trường Diên, hắn ở trên cao nhìn xuống nhi tử của mình.
''Không muốn học cũng được, ngươi cũng trưởng thành rồi, đến lúc nên phong Vương''
Triệu Nguyên Cấp quay lại ngự án vung bút viết thánh chỉ.
''Trưởng tử của trẫm Triệu Trường Diên, thuở nhỏ ngang bướng, không biết tiến thủ, trẫm thất vọng đến cực điểm, nay phong làm Nhị phẩm Quận vương, giáng đến Cam Châu, không có chiếu lệnh của trẫm, suốt đời không được hồi Kinh''
Cam Châu chính là địa bàn trước kia của Huệ Vương, ở phía tây bắc Đại Cảnh triều, khí hậu khô lạnh, dãy núi trùng điệp, xem như là rừng thiên nước độc thật sự, thứ duy nhất đáng khen ở đó chính là có thể thông thương mậu dịch với ngoại bang.
Nhưng cho dù như vậy, bị giáng chức đi Cam Châu làm Vương gia, vẫn đồng nghĩa với bị vứt bỏ.
''Haha!''

''Ta biết ngay, ông sớm đã chê ta dư thừa, sao ông không nói sớm?'' Triệu Trường Diên cười lạnh.
Hắn không thèm làm Cam Châu Vương gì đó, càng không tới cái nơi quỷ quái chim không thèm ị kia.
Hoặc là sống sót, hoặc là oanh oanh liệt liệt chết đi.
''Phụ hoàng, tại sao người không trực tiếp ban chết cho nhi thần, người sợ cái gì? Sợ người trong thiên hạ nói người vô tình vô nghĩa, độc chết thân tử sao?'' Triệu Trường Diên hết sức càn rỡ.
''Hỗn xược!''
Triệu Nguyên Cấp cười lạnh, ánh mắt xa cách.
''Trẫm nhiều lần dễ dàng tha thứ, ngươi không chút biết tiến biết lùi''
''Trẫm cảnh cáo ngươi!'' Triệu Nguyên Cấp không tốn chút sức nắm chặt cổ áo của hắn lên.
''Tình phụ tử đã tiêu hao hết, Nhị phẩm Quận vương là một thân cốt nhục này của ngươi đổi lấy, nếu ngươi cảm thấy không đảm đương nổi Cam Châu Vương này, trẫm nhất định sẽ không chút lưu tình mà gϊếŧ ngươi!''
''Ông gϊếŧ đi, ông gϊếŧ ngay bây giờ đi, ông cho rằng ta muốn sống sao?''
Triệu Trường Diên điên cuồng cười lớn, sống sao?
Mẫu phi chết rồi, ân tình trong cung lạnh lẽo, phụ hoàng cũng ghét bỏ, hắn sống còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn hận không thể chết ngay bây giờ.
''Có lẽ ông căn bản không nên cứu ta!''
''Chát!''
Một bàn tay nặng nề vung lên mặt, má trái của Triệu Trường Diên sưng phồng lên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
''Muốn chết đúng không? Vậy trẫm thành toàn cho ngươi''
Đế vương phẫn nộ không nhịn được nữa vung bút viết thánh chỉ, ban chết cho toàn bộ gia tộc Hứa thị và Triệu Trường Diên.
Ngọc tỷ vàng son lộng lẫy tầng tầng ấn xuống, thánh chỉ trở thành mệnh lệnh hắn chắc chắn phải chết.
Quyển tục màu vàng sáng bị ném lên mặt Triều Trường Diên.
''Ngươi mà một nửa dòng máu khác trong người ngươi, cút ra khỏi Ngự thư phòng của trẫm'' Đế vương phẫn nộ.
Triệu Trường Diên nhặt quyển trục lên, không nhìn dù chỉ một chút, lạnh lùng dập đầu, lui ra ngoài.
Đế vương như con sư tử phẫn nộ bị thương, nằm trên ghế gỗ tử đàn nhắm mắt nhìn trời.
Nuôi không dạy lỗi của cha, thật chẳng lẽ chính là mình?
''Năm đó khi nó còn nhỏ bị Hứa phi làm hư, lúc mình đích thân ra tay can thiệp đã quá muộn, chung là mình không đủ dụng tâm, hủy hoại đứa nhỏ này''
''Nếu có thể sớm giáo dục nó, nói không chừng....''
Nhưng nghĩ lại, mình là Đế vương, trên vai gánh thiên hạ, làm sao hắn có thời gian dạy bảo hài tử?
Sinh ra trong hoàng thất, bản thân bọn hắn nên biết phải làm thế nào.
''Thôi!''

Triệu Nguyên Cấp vung tay lên, tiếp tục chui đầu vào trong tấu chương dày ba thước.
Đức An Cung.
Triệu Trường Diên lấy ra hai thánh chỉ, nhìn trái nhìn phải, hừ lạnh vài tiếng lại điên cuồng cười to.
Hắn cuối cùng vẫn đốt trụi phần thánh chỉ ban chết kia.
''Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt, chỉ cần ta còn sống, vĩnh viễn sẽ không để các ngươi được yên!''
Đêm đó, Triệu Trường Diên chỉ huy hạ nhân thu thập hành lý.
''Mang đi mang đi, mang đi hết!'' Triệu Trường Diên sốt ruột.
''Rõ!''
Các cung nữ thái giám nơm nớp lo sợ, bọn họ sợ Điện hạ không vui, ngay cả đám người bọn hắn cũng mang đi.
Trong Trữ Tú Cung.
Sau khi bọn nhỏ lui ra, nội điện chỉ còn lại Đế phi.
Tâm tình Triệu Nguyên Cấp u sầu, ngồi cả buổi trên giường dài không nói một lời, Diệp Tư Nhàn tự mình bưng lên một bát trà xanh.
''Hoàng thượng, Phùng công công đến truyền lời, nói Đại hoàng tử đã bắt đầu thu dọn đồ đạc''
Chuyện hạc giấy ngày đó, Diệp Tư Nhàn đã biết, chuyện Di An nói nàng cũng biết.
Đối với con sói đối ngu xuẩn mất khôn này, một chút cảm tình Diệp Tư Nhàn cũng không có.
Mặc kệ là đi hay là chết, đối với nàng mà nói đều là chuyện tốt.
''Ừ''
Triệu Nguyên Cấp nhàn nhạt lên tiếng.
''Nhãn Nhàn, có phải trẫm rất kém cỏi không, làm được tới Hoàng đế, lại không làm nổi chức trách phụ thân''
''Không có, thần thiếp cảm thấy Hoàng thượng rất lợi hại, đã là Hoàng thượng tốt, còn là phụ thân tốt''
Lời này là thật lòng.
''Điều kiện tiên quyết để làm phụ thân tốt là có đứa con trai tốt, không dối gì Hoàng thượng, trẻ con như Đại hoàng tử, các triều đại đổi thay cũng hiếm có''
Biểu hiện của Diệp Tư Nhàn lạnh nhạt, hoàn toàn chân thực như trước đây.
Triệu Nguyên Cấp vừa đau lòng vừa mừng.
Đau lòng vì hắn cảm thấy Nhàn Nhàn nói rất có lý, vui mừng vì lúc này vẫn có người mở rộng cửa lòng với hắn.
''Không dối gạt Hoàng thượng, loại như Đại hoàng tử, đặt ở dân gian gọi là phá gia chi tử, dân chúng đều sợ trẻ con như vậy, gọi chúng là đến đòi nợ kiếp trước''
''Hoàng thượng hết lòng quan tâm giúp đỡ, thực sự không cần quá mức tự trách''
Diệp Tư Nhàn từng câu an ủi, tâm tình của Đế vương cũng bình phục được một chút.
''Cam Châu là vùng đất nghèo nàn, cả đời này của nó, cũng nên trả giá đắt vì hành động của bản thân!''
Triệu Nguyên Cấp híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.