Diệp Tư Nhàn bĩu môi. ''Vậy hay là cứ yêu thương nàng ta đi vậy?'' Cho dù Hoàng thượng nói rất có đạo lý, hắn có trách nhiệm, nhưng trong lòng nàng cuối cùng vẫn chua chua. Triệu Nguyên Cấp thở dài, ôm nàng vào trong lòng, lẩm bẩm nói bên tai nàng. ''Bất kể thế nào, trẫm đều không muốn hao tâm tổn sức đi tính toán với một nữ nhân, trẫm là Đế vương, coi thường việc đó'' Diệp Tư Nhàn hung hăng cắn lên bả vai hắn, cười ra nước mắt. ''Còn nói không tính toán, vậy người cần gì phải triệu hạnh những nữ nhân kia, còn muốn giả vờ giả vịt?'' Trong sử sách cũng không ghi chép rõ là Triệu Nguyên Cấp căn bản không đụng tới các nàng ấy. Cho nên Diệp Tư Nhàn không hiểu, diễn tuồng như vậy để làm gì? Triệu Nguyên Cấp hôn hôn lên bên tai nàng, nhàn nhạt nói. ''Đồ ngốc, trẫm là đang bảo vệ nàng đó'' Ngoại thần sẽ không biết rốt cuộc là Hoàng đế có đụng hay là không, bọn hắn chỉ biết là Đế vương cùng hưởng ân huệ, Hoàng thượng đã cố gắng vì sinh dòng dõi, Đại Cảnh triều của bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ có thật nhiều niềm hy vọng được sinh ra. Còn Diệp phi trước đây đã chiếm lấy Hoàng thượng nhiều năm kia, lại chỉ sinh hạ được có một vị Công chúa cho Đế vương, rốt cuộc bị Đế vương không hề để tâm đến. Triều thần rốt cuộc cũng yên lòng, dời ánh mắt ra khỏi người nàng, thay vì lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào. Diệp Tư Nhàn không đọc sách nhiều nhưng không có ngốc, nàng cười rạng rỡ, lớn mật đáp lại nụ hôn của Đế vương. ''Vậy còn tạm được'' ... Bên trong Nghi Tĩnh Cư, chủ tớ tự mình động thủ, gắn cửa sổ lên, lại dọn dẹp phòng, cuối cùng cũng có thể ở. Dư Tĩnh Dao nhẫn nại ròng rã ba ngày ba đêm, rốt cuộc tới ngày thứ tư, đã đợi được người của Nội vụ phủ tới. Nàng cười lạnh, đuổi người về hết. ''Cút hết đi cho ta! Trở về nói với Tiêu tổng quản của các ngươi, nói hắn tự mình tới đây xin lỗi bổn tiểu chủ, nếu không...ta và hắn không đội trời chung!'' Mấy tiểu thái giám đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là xem thường, vẻ mặt vẫn cung kính rời đi. Nhìn bóng lưng đám tiểu thái giám rời đi, Dư Tĩnh Dao cười nhạt. ''Ngươi nhìn đi, đưa cho bọn hắn một cây gậy trúc là bọn hắn thuận cột mà bò lên, một đám tiểu súc sinh'' Lan Nhược có chút bất an lo lắng: ''Tiểu chủ, người không sợ là...'' ''Ta sợ cái gì? Tháng ngày tồi tệ nhất cũng đã trải qua rồi, về sau hễ là ta còn sống, ta quyết sẽ không chịu sống, quyết không cam tâm'' Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm về tòa cung điện nguy nga nhất phía nam kia, trong mắt là dã tâm và lòng tham. ''Một ngày nào đó, ta phải ở trong cung Tê Phượng, sánh vai với Hoàng thượng có được toàn bộ giang sơn, chúng ta vốn là một đôi thanh mai trúc mã, không phải sao?''
Nói xong, nàng chậm rãi đưa tay, lấy ra một bức mật tín từ trong tay áo. ''Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đi đem phong thư này đưa tới tay Hoàng hậu, ngươi nói đúng, Hoàng thượng không đáng tin, chúng ta cuối cùng vẫn phải xem Hoàng hậu, nếu như cô ta muốn đạt được lợi ích từ ta, thì phải giúp ta'' Lan Nhược cười mừng rỡ. ''Tiểu chủ, người có thể nghĩ thông suốt rồi, đáng lẽ sớm phải như vậy'' Nàng nhét thư vào trong ngực, điềm nhiên như không có việc gì đi làm chuyện khác. Còn Dư Tĩnh Dao nhìn một vòng từ trên xuống dưới Nghi Tĩnh Cư, cuối cùng lộ ra nụ cười khinh bỉ. ''Nơi rách nát này, một cọng cỏ mầm cũng đều không xứng với ta!'' ... Hoàng hôn buông xuống, cung Tê Phượng sớm thắp đèn. Hoàng hậu vừa xem sổ sách Nội vụ phủ đưa tới, vừa nói. ''Tiêu tổng quản này càng ngày càng lực bất tòng tâm? Chi tiêu của giao thừa yến đều tính sai, thực sự khiến bổn cung thất vọng'' Ngọc Đường nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra chuyện xảy ra hồi sáng ở Nội vụ phủ. Sau khi Hoàng hậu nghe xong, cười lạnh. ''Tiêu Ủng Lộc đó xem như cũng học được chút bản lĩnh, trái lại là trong xương cứng rắn, Dư Tĩnh Dao cũng rất chịu đựng, nhưng ta ngược lại làm muốn xem thử, đến tột cùng là cô ta có thể chịu được mấy ngày?'' ''Ý người là cô ta nhất định sẽ tìm tới?'' Ngọc Đường suy đoán. Hoàng hậu thì gật gật đầu:''Đúng vậy, cô ta cũng sắp sống muốn không nổi nữa rồi, mà cô ta thì không thể nào can đảm đi chết'' ''Phải, vẫn là nương nương anh minh, có một con dao thuận tay thế này, rất nhiều chuyện người đều không cần đích thân ra mặt'' Hoàng hậu mím môi cười, dương dương đắc ý. Đêm xuống, nàng tắm xong nằm trên giường, đang định nhắm mắt, Ngọc Đường bỗng đẩy cửa tiến đến, trên mặt tràn đầy đắc ý. ''Người tính quá chuẩn, đêm nay đã đưa tin tức tới, bây giờ người có muốn xem không?'' Hoàng hậu lười biếng trở mình, cầm bình nước nóng ấm áp, hời hợt cự tuyệt. ''Không xem, chờ ta rảnh rồi mới nói đi, để cô ta chờ'' ''Dạ'' ... Sáng ngày hôm sau, sau khi Hoàng hậu thụ lễ thỉnh an trở lại nội thất, mới mở mật tín ra xem. Giấy viết thư rất mỏng, cũng không dài, chỉ có tâm sự mấy câu. Tổng kết chỉ có một nghĩa: Cô ta nguyện dốc sư cho mình, xem an toàn của mình là trên hết. Hoàng hậu xem hết, tự tay ném bức thư vào trong chậu than nhìn nó hóa thành tro tàn.
''Vậy để cô ta chịu đựng đi, ngươi dành thời gian tới Nội vụ phủ nói một tiếng, sau này đừng làm khó cô ta, cho đủ đồ'' ''Dạ'' Ngọc Đường gật đầu. ''Tổng quản của Nội vụ phủ đó là người của chúng ta, hắn sẽ làm theo lời nương nương nói'' Hoàng hậu cong môi cười: ''Ta cũng không cầu cô ta dốc sức gì, ta chỉ muốn xem cô ta và Diệp thi đánh nhau đến đầu rơi máu chảy'' ''Người bên dưới càng loạn, càng ngăn được nhau, càng không có người động được tới ta'' ''Còn chúng ta, chỉ cần rút sạch không liên can gì, Hoàng thượng có tra cũng không tra ra được chúng ta'' Hoàng hậu đắc ý nói, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, lại lần nữa căn dặn Ngọc Đường. ''Ngươi không được dính líu vào bất cứ chuyện gì, cũng không cho phép người bên dưới làm loạn, tất cả đều chiếu theo quy củ, quang minh lỗi lạc, phải làm thế nào thì cứ làm theo thế ấy'' ''Dạ!'' Ngọc Đường thận trọng. ... Đảo mắt đã tới cuối đông, lại liên tục rơi mấy trận tuyết lớn, thời tiết càng rét lạnh hơn. Hoàng hậu nhân đức, đích thân căn dặn Nội vụ phủ, gấp đôi than của năm nay, còn lệnh cho Nội vụ phủ cần phải tu sửa lại các nơi trong hậu cung trước cuối năm. Hôm đó lúc thỉnh an, Hoàng hậu mỉm cười. ''Phòng của các muội hư hại chỗ nào, thứ gì không đủ dùng, cứ việc đi tìm Nội vụ phủ, đám cung nữ thái giám kia dám khinh suất, cứ tới nói cho bổn cung'' ''Đa tạ Hoàng hậu nương nương chăm sóc'' Các phi tần đứng lên nói tạ, Hoàng hậu thì vung tay lên. ''Đại Cảnh triều ngày càng phồn vinh hưng thịnh, chúng ta cũng không cần sống gò bó như trước, ngược lại khiến các muội chê cười, về sau thiếu cái gì hay dùng cái gì, chỉ cần phân phó Nội vụ phủ'' ''Dạ!'' Mặc kệ là mục đích xuất phát từ đâu, tóm lại các phi tần có lợi, đám người nhao nhao cảm niệm ân đức của Hoàng hậu. Chỉ có Dư thải nữ đứng ở hàng cuối cùng, lộ ra nụ cười lạnh rõ ràng. Trong lòng nghĩ, Hoàng hậu đúng thật là thủ đoạn cao minh, nâng toàn bộ hậu cung lên cùng một mức độ, như vậy vừa đề cao đãi ngộ của mình, lại vừa không khiến cho người ta hoài nghi chút nào. Xem ra Hoàng hậu cũng không muốn cho người khác biết nàng đang hợp tác với mình. Cũng đúng! Hoàng đế ghét nhất là hậu cung chia bè kết phái, nàng ở trong hậu cung nhiều năm, thật đúng là học khôn không ít. Ra khỏi cung Tê Phượng, gió lạnh thổi qua, Dư Tĩnh Dao liền tỉnh táo hơn rất nhiều. 'Ăn ngon, ở tốt, về sau cố gắng làm việc cho Hoàng hậu nữa?' Tất cả những thứ nàng ta cho, bất cứ lúc nào nàng ta cũng có thể lấy lại, còn mình mất tất cả, thì sẽ không sống nổi. Haha, thủ đoạn thật cao cường!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]