''Không biết mẫu hậu có từng đau lòng cho nhi tử chưa, ta nhiều lần trải qua sinh tử, người làm mẹ như người có từng tới chăm sóc không?''
Triệu Nguyên Triệt cảm thấy cực kỳ mỉa mai.
Y không thể nào nghĩ ra được cả đời này của mình rất thẳng thắn, đứng giữa trời đất không thẹn với lòng, cuối cùng lại có kết cục thế này.
Y sinh ra đã là tằng tịu, còn nói quang minh lỗi lạc cái gì.
Thái hậu sửng sốt, lúc trước một tiễn bỏ mạng kia nếu không phải nhi tử dùng thân thể chính mình để ngăn lại, chỉ sợ người bị bắn thủng chính là mình.
Là Huệ Vương muốn gϊếŧ bà.
Thái hậu bỗng như thức tỉnh, hai hàng lệ trượt xuống theo gương mặt.
''Là hắn muốn lấy mạng ta!''
Huệ Vương sớm đã không phải Huệ Vương lúc trước, ông ta dã tâm bừng bừng, để leo lên được Hoàng vị mà không tiếc hy sinh tính mạng của mẹ con bà.
Một bên ông ta nói lời đường mật lợi dụng bà, một bên lòng lang dạ sói lạnh lùng hạ sát thủ.
Sớm đã không thể trở về như trước, bây giờ còn lại chỉ là tàn nhẫn và lợi dụng, là mình quá ngu, luôn dừng ở quá khứ không chịu nhận ra hiện thực.
Là bà, hại người khác cũng hại chính mình.
''Triệt, phải...không dậy nổi'' Thái hậu thống khổ lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Triệu Nguyên Triệt lại không chút thông cảm, ánh mắt y căm ghét nhìn phụ nhân chật vật trên giường, trong mắt là sự lạ lẫm và xem thường.
''Mẫu hậu nên sớm hồi cung đi, trong cung có thái y tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602145/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.