Mùng bốn tháng mười một âm lịch. 
Triệu Nguyên Cấp đồng ý cho Thái hậu xuất cung, đến Hà Phong Viên thăm Triệu Nguyên Triệt. 
Sáng sớm, Thái hậu đứng dậy mặc y phục. 
Bà ngồi trước bàn trang điểm, đội mũ phượng mà mình đã cất giữ thật lâu lên, lại lấy ra phượng bào Bách Điểu Triều Phượng màu đỏ xòe khắp nơi đã lâu không mặc, mặc lên từng cái chỉnh tề. 
Nhìn qua phụ nhân trong gương mới hơn năm mươi tuổi mà tóc đã hoa râm, trong lòng Thái hậu như dao cắt, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. 
Bà tự mình đeo lên trâm vòng hoa lệ nhất, đắp lên người son phấn tươi đẹp nhất, cuối cùng đứng dậy ngẩng đầu mà bước, đi một vòng chính điện Ninh Thọ Cung. 
Cuối cùng ngồi lên chính vị cao cao tại thượng kia lần nữa, vịn lan can Kim Phượng gỗ tử đàn được mài bóng loáng, cười tỏa sáng. 
''Không biết ả ngu xuẩn Trần Bội Nghi kia tương lai có phúc khí ngồi lên vị trí này hay không'' 
Bà tự tại giản ống tay áo, đổi tư thế mà trước kia thích nhất, giật mình lại giễu cợt nói. 
''Có lẽ là không có phúc khí, bây giờ đã chèo chống khó khăn như vậy, còn tương lai thì sao?'' 
Thái hậu bỗng nhiên sâu kín cười, tất cả trong mắt đều là ác độc sâu không lường. 
''Triệu Nguyên Cấp ơi Triệu Nguyên Cấp, ngươi cho rằng ép chết ai gia thì sẽ thắng sao? Chỉ sợ ngươi vô cùng sai lầm rồi'' 
Bà thở một hơi dài nhẹ nhõm, chậm rãi đứng lên ngẩng đầu bước ra cửa, tay áo dài thả lỏng mở cửa. 
''Đi thôi!'' 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602143/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.