''Thua hay không thua, không phải ngươi nói là được''
Thái hậu cười ha ha, ánh mặt tràn ngập châm chọc và xem thường, dù là Hoàng hậu nắm giữ quyền sinh sát hậu cung, dù nàng muốn tiếp tục ngược đãi chính mình.
Nhưng nàng có sá gì.
''Ta sẽ không thua, bà chờ đó!''
Hoàng hậu ngoan cố từ dưới đất bò dậy, sắc mặt hoảng sợ, nhìn như ác quỷ, nàng nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da róc xương Thái hậu.
''Vậy ai gia sẽ đợi, Hoàng hậu, ai gia càng muốn sống cho thật lâu, nhìn xem ngươi có thể trầm luân thành cái dạng gì''
Thái hậu không ngừng khiêu khích thần kinh của nàng.
Rốt cuộc, Hoàng hậu sụp đổ, nàng như bị điên đập phá đồ đạc trong phòng, mới giận dữ rời đi.
Còn Thái hậu nhìn đầy đất bừa bộn, tiếp tục cười to, nước mắt cũng theo gương mặt mà trượt xuống.
''Sống? Ta còn sống làm gì chứ?''
...
Ba ngày sau, Hoàng hậu dứt khoát xử lý một nhóm thái giám Nội vụ phủ.
Tội danh là mấy hôm nay thái giám ỷ thế hiếp người, không coi Thái hậu ra gì.
Tin tức truyền đến Chiêu Dương Cung, Triệu Nguyên Cấp còn không thèm nhíu mày lấy một cái, mà là lạnh lùng trừng Phùng An Hoài mấy cái.
''Ngươi không cần vị Tổng quản nữa thì trẫm lập tức đổi người khác''
''Hoàng thượng bớt giận!''
Phùng An Hoài chổng mông quỳ trên đất.
Rất lâu Triệu Nguyên Cấp mới đứng dậy đạp một cước lên cái lưng béo tròn của hắn: ''Sau này tin tức của Ninh Thọ Cung không trầm báo với trẫm!''
Phùng An Hoài không hiểu, nhưng Triệu Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602140/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.