Triệu Nguyên Cấp nhìn nữ tử ngoan ngoãn tựa bên cạnh, trong lòng đã hiểu rõ.
''Đệ cứ nói!''
''Cho người đưa Ô Lệ Na về cố hương của nàng ấy đi, nàng không phải người Trung Nguyên chúng ta, càng không cần ở lại đây làm cung nữ''
Lời của Triệu Nguyên Triệt còn chưa dứt, chỉ thấy Ô Lệ Na nhìn y không tin nổi.
''Vương gia, không phải đã nói để ta ở lại chăm sóc bên cạnh người sao?''
''Thật xin lỗi, ta nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn phải quay về xem một chút'' sắc mặt Triệu Nguyên Triệt tái nhợt, một đôi tay thon dài giấu trong tay áo nắm chặt lại không buông, có thể thấy được trong lòng y rối rắm.
''Nhưng mà...''
''Không có nhưng nhị gì hết'' Triệu Nguyên Triệt quay mặt chỗ khác.
''Bất luận thế nào, cô cũng nên trở về xem bộ tộc của cô, nếu như....'' y dừng lại một chút.
''Nếu như cuối cùng cô vẫn muốn đến, vậy thì đến đi''
Ô Lệ Na khóc không thành tiếng, nhưng cuối cùng nàng không có cách nào phản bác.
Y nói để nàng trở về xem một chút, y nói, nếu như còn muốn đến, thì cứ đến.
Không biết qua bao lâu, nàng chậm rãi đứng dậy trịnh trọng quỳ xuống đất, thi lễ với Triệu Nguyên Triệt.
''Được! Ta nghe Vương gia''
Triệu Nguyên Triệt nhắm mắt lại không đành lòng nhìn, tay giấu trong tay áo lại hoàn toàn buông ra.
Ô Lệ Na lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ, Triệu Nguyên Cấp không hiểu hỏi y.
''Đệ đây là có mưu đồ gì? Nhìn thấy rõ nàng ấy đối với đệ tình sâu thắm thiết, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602136/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.