Đêm tháng tư đã không quá lạnh, côn trùng bên ngoài bay loạn xạ, trong phòng rắn, công trùng, chuột, kiến xuất quỷ nhập thần.
Dương quý nhân co quắp trên chiếc giường cũ nát, dùng y phục mang theo bao lấy mình, nhưng toàn thân vẫn bị cắn như kim đâm.
Nhịn! Nàng sẽ nhịn!
Mãi đến khi nàng phát hiện ra một ổ chuột không biết từ đâu chạy tới, xột xoạt về phía nàng chui lên từ dưới thân, rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
''A!!!''
Tiếng kêu chói tai đâm rách bầu trời đêm, chim chóc xung quanh bị hoảng sợ phành phạch bay lên.
Thái giám gần đó đều nghe thấy, nhưng người trong lãnh cung đều không tính là người, ai thèm quản? Qua một hồi nhịn không nổi nữa chết luôn là xong.
''Dương quý nhân!''
Đột nhiên có người gọi nàng từ bên ngoài cửa sổ, lại xột xoạt giẫm lên lá khô đi vào, tìm tới trước giường của nàng.
''Mấy ngày ở trong lãnh cung, Dương quý nhân cảm thấy thế nào?''
Người tới vẫn là Ngọc Đường quen thuộc.
Dương quý nhân cảnh giác đứng lên rụt về phía sau, nhớ tới bên cạnh vừa mới có chuột, nàng lại liều mạng chà xát tay.
''Ngươi tới làm gì, Hoàng hậu đâu?''
''Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đến truyền lời, nói hỏi xem người muốn cái gì?'' Ngọc Đường cung kính.
''Ta đã nói rồi ta muốn gặp Hoàng hậu, không phải sao?'' mắt Dương quý nhân như đao khoét trên mặt Ngọc Đường.
''Tiếc là Hoàng hậu nương nương không có rảnh gặp người đâu, có lời gì thì tốt nhất nói thẳng ra đi, nếu không thì....nương nương sẽ không có kiên nhẫn đâu'' Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602104/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.