Ngược lại Hoàng hậu không nói gì, chỉ trầm mặt suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi mở miệng. 
''Chuyện này bổn cung chắc chắn tra rõ nghiêm trị, có vài người sống yên ổn quá lại muốn gây sóng gió ở hậu cung'' 
''Một khi tra ra là ai, bổn cung sẽ không dễ dãi như vậy đâu'' 
Ánh mắt sắc bén rơi trên mặt Dương quý nhân, sâu trong mắt khinh thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. 
Sau khi các phi tần giải tán, Hoàng hậu trở lại nội thất. 
Tựa bên giường gần cửa sổ bưng thuốc bổ, nàng cười lạnh. 
''Dương thị đúng là ngu xuẩn, Diệp thị đang thịnh sủng, cô ta hết lần này tới lần khác muốn đưa tay đụng vào lưỡi dao, nói bổn cung phải làm sao?'' 
Ngay cả chính nàng đường đường là Hoàng hậu còn không có cách nào đối cứng với tiện nhân Diệp thị, huống chi chỉ là một Dương quý nhân. 
Tính tình của Hoàng thượng nàng hiểu rõ. 
Người lọt vào mắt dù là đâm thủng một lỗ trên trời cũng là đúng, kẻ đã không vừa mắt thì có thở cũng sai, đây là bài học xương máu từ nhiều năm nay của nàng. 
''Nương nương đừng nóng giận, vì người khác thì không đáng, chúng ta dù sao cũng phải bồi dưỡng tốt cơ thể của mình, thuốc bổ sắp nguội rồi, người mau uống đi'' Ngọc Đường ấm giọng khuyên. 
Hoàng hậu cúi đầu nhìn qua chung hầm trong tay, nhíu mày do dự. 
''Thuốc này thật sự có tác dụng? Có thể trú nhan, có thể kéo dài tuổi thọ sao?'' 
''Nô tỳ thấy đáng tin, Viện phán đại nhân của Thái y viện chắc cũng không dám lừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602093/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.