Đứa nhỏ mười mấy tuổi dù chưa được hai mươi nhưng ai đối tốt với y, ai không tốt với y thì trong lòng đều sáng tỏ như gương.
Cẩm Tú Hiên trước đây, nói là muốn hoài niệm mẫu phi, nhưng thực tế y chỉ muốn đến tìm Diệp quý nhân.
Mẫu phi đã qua đời rồi, trong cung trên dưới không ai coi trọng y, ngay cả nhũ mẫu cô cô của mình cũng thầm mắng y xúi quẩy.
Đã lớn như vậy, Diệp quý nhân là người thứ hai thật lòng đối tốt với y.
Sâu trong lòng y đã sớm sinh ra sự ỷ lại trưởng tẩu như mẹ, nếu như...Diệp quý nhân là mẹ của y thì thật là tốt biết bao.
Tại sao mình không nhỏ lại vài tuổi, y có thể nũng nịu trong lòng nàng, y quá muốn có một người mẫu thân.
''Thuần Tiểu Vương gia?'' Diệp Tư Nhàn mỉm cười ngoắc hắn.
Triệu Nguyên Thuần lạc lõng bước tới, chắp tay thi lễ.
''Diệp tẩu tẩu''
''Sao lại ỉu xìu vậy, ai bắt nạt người sao?'' Diệp Tư Nhàn cười hỏi.
Triệu Nguyên Thuần lắc đầu không nói lời nào.
Diệp Tư Nhàn lại hỏi có phải nhớ mẹ của người không? Hay gặp chuyện gì phiền lòng.
Triệu Nguyên Thuần trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
''Diệp tẩu tẩu, sau này ta có thể tới chỗ tẩu ăn điểm tâm nữa không?''
''Có thể chứ? Sao lại không, nhưng sau này người phải tới ban ngày, sang năm tuổi mụ của người cũng đã mười hai tuổi rồi, không thể giống như một đứa trẻ nữa, biết không?''
''Biết''
Triệu Nguyên Thuần vẫn rất mất mát, đúng vậy ha, theo tuổi mụ thì y đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-cung-hoan-hi-phan-1/4602091/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.